Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vậy cậu...
Vẫn đi sao...
Vào giây phút này, ánh mắt mê hoặc của Cố Hoài khiến Kỳ Nguyệt suýt chút nữa đã nhịn không được mà muốn gọi cho Tống Thu Thu để giải tán Liên Minh Cẩu Độc Thân.
Kỳ Nguyệt: "...!"
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!
Kỳ Nguyệt miễn cưỡng chống đỡ sự dụ hoặc của sắc đẹp, đau khổ vò đầu.
Đi hay không đi đúng là một vấn đề nan giải...
Hội trưởng của liên minh như cô lại phản bội tổ chức là sao?
Kỳ Nguyệt đau đầu suy nghĩ, chỉ đành nói: "Khụ, chuyện này xảy ra hơi bất ngờ... Có thể cho tớ một ít thời gian, sắp xếp lại... sắp xếp lại giáo vụ không?"
Cô nghĩ cần phải giải thích với hai vị giáo chúng kia...
Kỳ Nguyệt vội nói thêm: "Đương nhiên, tất cả mọi việc thành như vậy đều là lỗi của tớ, lỗi của tớ..."
Thật ra cô rất muốn mắng người, tuy rằng cô đột nhiên tỏ tỉnh, nhưng Cố Hoài... anh đồng ý càng đột ngột hơn cô đấy!
Nghe câu "sắp xếp lại giáo vụ", khóe miệng Cố Hoài khẽ cong lên: "Được."
Kỳ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, kế đó... cô theo bản năng nhìn về cổ tay mình... vẫn bị Cố Hoài nắm chặt như cũ...
Cố Hoài nương theo tầm mắt cô nhìn sang, đầu ngón tay anh lướt trên tay thiếu nữ rồi buông lỏng, chậm rãi nói: "Kỳ tổng..."
Kỳ Nguyệt: "Hả... hả?!"
Cố Hoài: "Lần sau tỏ tình, đừng chạy nhanh như thế, ít nhất..."
Cố Hoài dừng một chút, lộ ra nụ cười khiến người ta chìm đắm: "Ít nhất chờ tớ nói xong câu đồng ý đã."
Kỳ Nguyệt: "..."
Được rồi, giải tán đi!
Cô không muốn làm người nữa!
...
Quán nước trước cổng đại học A.
"Nguyệt bảo! Nguyệt bảo! Cậu đang nghĩ gì đó?" Tống Thu Thu xua xua tay trước mặt Kỳ Nguyệt.
Tô Tiểu Đường gắp cho cô một miếng thịt ba chỉ: "Có phải thi đấu mệt quá không?"
Kỳ Nguyệt: "À, không có..."
Không phải thi đấu mệt mỏi, mà là làm người mệt mỏi quá!
Họ tuyệt đối không biết cô vì cái liên minh này mà gặp áp lực lớn thế nào đâu!
Tống Thu Thu cho rằng Kỳ Nguyệt đang buồn vì chuyện ba mẹ nên vỗ nhẹ vai cô, dời đi sự chú ý
của cô: "Tới đây tới đây tới đây! Nguyệt bảo, Tiểu Đường! Làm một ly đi! Chúc mừng kỉ niệm ba năm thành lập Liên Minh Cẩu Độc Thân của chúng ta! Mưa gió đồng hành, không rời không bỏ!"
Tô Tiểu Đường: "Cạn ly cạn ly!"
Nghe câu "mưa gió đồng hành, không rời không bỏ", lời Kỳ Nguyệt vừa đến miệng đã nuốt ngược vào trong.
Haiz...
"Hallo! Các cậu cũng ăn liên hoan ở đây sao!"
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Người nói là Giang Lãng, bên cạnh còn có Lăng Phong với Cố Hoài.
"Trùng hợp thế! Chi bằng ghép bàn đi!" Giang Lãng cười tủm tỉm.
Nhìn thấy Cố Hoài, Kỳ Nguyệt suýt chút nữa đã bị sặc, cô ho khan một trận: "Khụ khụ..."
"Ai muốn ghép bàn với cậu chứ? Hôm nay là ngày trọng đại của phòng bọn tôi!"
"Phụt, kỉ niệm ba năm thành lập Liên Minh Cẩu Độc Thân đúng không? Vậy thì đúng lúc nha! Đều là cẩu độc thân vạn năm, đúng lúc gặp nhau, nhiều người náo nhiệt mà!"
Không đợi nhóm Tống Thu Thu đồng ý, Giang Lãng đã tự kéo ghế ngồi xuống.
Tống Thu Thu chống hông, đang muốn đuổi người thì Cố Hoài hỏi: "Có thể quấy rầy các cậu không?"
Tống Thu Thu sáng mắt lên: "A! Đại thần cũng muốn ngồi cùng nhau sao? Không quấy rầy! Đương nhiên không quấy rầy! Nhiều người càng náo nhiệt! Hôm nay trừ kỉ niệm ra, chúng tôi còn chúc mừng Nguyệt bảo đạt giải quán quân, giải nhất này do cậu và Nguyệt bảo cùng lấy, đúng lúc có thể ăn mừng cùng nhau!"