Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi Cố Hoài rời đi, Triệu Dục Xuyên có chút tò mò hỏi Kỳ Nguyệt: "Tiểu học muội, em và tiến sĩ Cố thân nhau lắm sao?"
Kỳ Nguyệt suy nghĩ: "Không thân nhau lắm, em và cậu ấy biết nhau nhờ một dịp tình cờ, thời gian biết nhau chưa lâu, nhưng cậu ấy lại siêu tốt, lần này nếu không nhờ cậu ấy hỗ trợ, em cũng không có cách đến đây tham quan đâu!"
"Cậu ấy đúng là một vị ngưu nhân!"* Triệu Dục Xuyên cảm thán.
Nghe đối phương khen Cố Hoài, Kỳ Nguyệt gật đầu liên tục: "Đúng vậy! Quả thật không phải người! Lão đại thuộc cấp bậc thần tiên rồi!"
Triệu Dục Xuyên cười khẽ: "Phụt, không nói tới người khác, bản thân em cũng không phải con người đâu đấy! Đây đại khái là vật họp theo loài, người phân theo nhóm ha?"
Kỳ Nguyệt: "..."
Đây là lần đầu tiên có người quy cô và đại thần về một nhóm người đó!
"Đúng rồi tiểu học muội, em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì bên này của bọn anh có chỗ để ăn cơm!" Triệu Dục Xuyên nhiệt tình hỏi.
Kỳ Nguyệt lập tức đáp: "Ăn rồi ăn rồi! Chúng ta trực tiếp đi tham quan là được!"
"Tối hôm qua có mưa, đường đi hơi xấu, để anh lấy cho em một đôi ủng nhé?" Triệu Dục Xuyên hỏi.
Kỳ Nguyệt trực tiếp lấy đôi giày từ trong ba lô ra: "Không cần không cần, em có đem sẵn giày chuyên dụng rồi!"
Triệu Dục Xuyên: "Khụ... Tiểu học muội, em trang bị thật kĩ càng..."
Kỳ Nguyệt: "Cần thiết mà!"
Bởi vì Kỳ Nguyệt đã chuẩn bị ổn thỏa, Triệu Dục Xuyên liền trực tiếp dẫn cô tham quan.
Ruộng thí nghiệm chia thành vài khu vực, các khu vực khác nhau dùng cách thí nghiệm khác nhau, chủng loại cũng khác nhau. Triệu Dục Xuyên rất chuyên nghiệp giới thiệu cho cô.
Kỳ Nguyệt vừa nghe vừa ghi những điểm chính: "Đúng rồi, Triệu sư huynh, lát nữa em có thể livestream ở đây không?"
"Đương nhiên rồi, chọn nơi không liên quan đến khu vực cần bảo mật là được, em lại muốn nướng khoai tây sao?" Triệu Dục Xuyên cười trêu chọc.
"Đúng vậy, anh từng xem em livestream rồi sao?" Kỳ Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Triệu Dục Xuyên sờ mũi: "Từng xem vài lần, rất thú vị! Cây trồng do khoa của em trồng rồi thu hoạch hoặc các sản phẩm cùng các
tổ chức khác hợp tác nghiên cứu luôn không lo vấn đề doanh số, em luôn có cách bán chúng đi!"
Kỳ Nguyệt cười đáp: "Hồi đó em chỉ thử thôi, ban đầu là do nhiều quá dùng không hết, giảng viên chỉ có thể để bọn em mang về, ngày nào cũng ăn vẫn không hết, cho nên em mới nghĩ đến cách bán để đổi kinh phí, không ngờ lại hiệu quả thật..."
"Không chỉ là hiệu quả thôi đâu. Quả hồng của huyện Trường Ân năm kia, cam và quýt của huyện Phong Thái năm trước đều nhờ em hỗ trợ bán đi! Giúp được không ít bà con!"
"Wow! Anh đều biết sao?" Kỳ Nguyệt kinh ngạc.
Triệu Dục Xuyên cười nói: "Khi giảng viên của tụi anh đứng lớp đã lấy em ra làm tấm gương cho tụi anh, em chính là ánh sáng của Học viện Nông nghiệp tụi anh đấy!"
Kỳ Nguyệt bị anh khen làm cho ngượng ngùng: "Khụ khụ... Em không dám nhận là ánh sáng của Học viện Nông nghiệp đâu! Giáo sư Thẩm mới được xem là ánh sáng!"
Nhìn bộ dáng tràn đầy sức sống của cô, Triệu Dục Xuyên nhịn không được mà nói: "Tiểu học muội! Em đúng là rất đặc biệt, rất nhiều cô gái cảm thấy chuyến đi này vất vả, anh thấy em lại rất thích thú!"
Kỳ Nguyệt cười cười, nhìn dãy núi phía xa xa, chậm rãi đáp: "Có lẽ bởi vì từ nhỏ em lớn lên trong núi nên thích ứng! Em cũng thật sự thích chuyên ngành này. Em cảm thấy, bất luận làm cái gì, tình yêu đều rất quan trọng. Huống chi, không ai có thể quy định hình dạng của núi, cũng không ai có thể quy định nơi bạn tỏa sáng, không phải sao?"
....
(*) Ngưu nhân (ngôn ngữ mạng): Chỉ những người tài giỏi, khiến người khác ngạc nhiên và ngưỡng mộ.