Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đống cỏ khô thoải mái, tiếng nhạc lại rất êm tai, bất tri bất giác, hai người đã cùng nhau nằm trên đống cỏ khô.
Nằm dưới trời sao trăng sáng nghe bài hát này, không hiểu vì sao Kỳ Nguyệt lại có cảm giác rất bi thương.
"Rất êm tai." Kỳ Nguyệt mở miệng.
Chẳng qua, không ngờ Cố Hoài cũng nghe loại nhạc tình ca này.
Hơn nữa còn là loại tình ca có cảm giác bi thương.
"Bài hát này thật hay, nhưng hơi buồn, nó tên gì nhỉ?" Kỳ Nguyệt hỏi.
Cố Hoài: "Thủy Tinh Ký."
"Thủy Tinh... vì sao lại là tên này? Có ngụ ý gì sao?"
Cố Hoài nhàn nhạt đáp: "Đại khái là một loại tình cảm, tựa như sao thủy và mặt trời, vây quanh người, gần trong gang tấc, lại không có cách nào đến gần, chỉ dám yên lặng làm bạn..."
"A... vậy chẳng phải... yêu thầm sao? Nhưng con người lại không phải sao thủy và mặt trời, vì sao gần trong gang tấc lại không có cách nào đến gần? Không thể trực tiếp theo đuổi ư?" Kỳ Nguyệt nhìn sang Cố Hoài.
Cố Hoài cũng nghiêng đầu, nhìn thẳng vào tầm mắt của Kỳ Nguyệt: "Bởi vì không dám, cũng không có tư cách."
Ánh mắt này khiến trái tim Kỳ Nguyệt ngừng đập một nhịp.
Mặc dù đang thảo luận về âm nhạc, cô lại có cảm giác Cố Hoài đang nói về bản thân.
Rất nhanh, Kỳ Nguyệt đã phủi đi ý nghĩ này.
Sao có thể! Cậu ấy là đại thần đó!
Trên đời này còn có người khiến Cố Hoài cảm thấy không đủ tư cách, thậm chí còn không dám theo đuổi ư?
Chỉ có một khả năng!
Trừ phi người đó là thiên tiên!
Hai người nằm nghe nhạc trong chốc lát.
Kỳ Nguyệt nhìn di động, thấy thời gian không còn sớm, vì thế muốn đứng dậy chuẩn bị mua đặc sản địa phương, bằng không nông trường sẽ đóng cửa mất.
"Đại thần, chúng ta đi mua thịt heo đi!" Kỳ Nguyệt ngồi dậy.
Chỉ là đống cỏ khô quá mềm, nơi Kỳ Nguyệt chống tay làm điểm tựa vừa lúc lại rỗng ruột, thế nên vừa mới chống đã lõm xuống, cơ thể cô mất thăng bằng lập tức ngã nhào về phía Cố Hoài.
Chờ đến lúc Kỳ Nguyệt kịp phản ứng, cô đã nằm trên người Cố Hoài.
Cơ thể ngập tràn hơi thở của Cố Hoài.
Mái tóc Kỳ Nguyệt rơi tán loạn bên sườn mặt, xương quai xanh và bả
vai của anh...
Đại khái Cố Hoài cũng không ngờ cô đột nhiên nhào tới, ánh mắt còn mang theo một tia mờ mịt. Có điều tia mờ mịt đó rất nhanh đã bị con người thâm trầm như bóng đêm cắn nuốt, chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của ánh trăng và bóng dáng của cô...
Dưới thân là đống cỏ khô mềm mại, không trung là ngân hà rực rỡ. Trong bóng đêm, hô hấp giao nhau, tóc quấn quýt, trái tim Kỳ Nguyệt đập loạn nhịp, nhưng dưới bàn tay cô, trái tim của Cố Hoài dường như... còn loạn nhịp hơn cả cô...
"Xin... xin lỗi..." Kỳ Nguyệt luống cuống bò dậy.
Có điều càng sốt ruột càng luống cuống tay chân, bàn tay đặt ở ngực Cố Hoài vô tình đặt không vững, thế nên suýt chút nữa cô đã ngã xuống.
Vẫn còn may, Cố Hoài đặt tay bên sườn eo của cô, giúp cô giữ vững cơ thể.
Kỳ Nguyệt dùng sức ngồi dậy, tiếp theo là một tiếng hét vì đau.
"A!"
Tóc cô quấn vào cúc áo của Cố Hoài...
Kỳ Nguyệt: "...!!!"
Cô đã tạo nghiệt gì vậy! Chắc chắc Cố Hoài sẽ bị sự ngu xuẩn của cô hành chết mất!
"Thật xin lỗi... tớ lập tức gỡ tóc ra..." Vẻ mặt Kỳ Nguyệt như đưa đám vươn tay gỡ tóc.
Trên đỉnh đầu dường như truyền đến một tiếng thở dài: "Kỳ Nguyệt, đừng nhúc nhích."
Đại khái giọng điệu của Cố Hoài quá có cảm giác áp bách, Kỳ Nguyệt lập tức không dám cục cựa.
Cố Hoài vươn tay, sờ soạng vài cái trên tóc cô, cuối cùng dùng sức kéo một cái.
Kỳ Nguyệt không cảm nhận được bất luận đay đớn gì, ngẩng đầu mới phát hiện Cố Hoài đã bứt nút áo của mình.