"Kỳ quái."
Đường Quả lấy tay khẽ xoa xoa huyệt thái dương, mày đẹp hơi nhíu nhíu lại như thể đang vắt óc mà hồi tưởng. Tựa như không thể giải quyết được vấn đề này, cô mới bất lực mà trả lời:
"Đại tỷ à, hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau đâu?"
Đại tỷ, hình như chúng ta chưa bao giờ gặp mặt. Câu nói này lập tức khiến sự thân thiết mà Lục Kỳ cố tạo ra hoàn toàn vỡ vụn. Đúng là cô so với Đường Quả có chút lớn hơn. Năm nay cô ta mới có mười chín tuổi còn mình năm nay đã hai mươi mốt. Nếu so sánh kĩ thì hai tuổi cũng không phải con số quá lớn.
"Tiểu Quả, anh biết mặc dù em rất chán ghét anh. Đúng là anh có lỗi. Nhưng còn Kỳ Kỳ, cô ấy cũng không làm gì sai. Em không thể cùng cô ấy nói chuyện như những người bình thường sao."
Cả ngày hôm qua hắn đã phải gãy lưỡi giải thích cho Kỳ Kỳ. Nếu không nhờ có công lao to lớn của Đường Quả đã chả nên chuyện. Thật may mắn sáng nay, Kỳ Kỳ đáng yêu đã nguôi ngoai mà không còn giận dỗi hắn nữa.
"Tiểu Quả, hôm nay anh tìm em nói chuyện. Và anh cũng muốn nói một lần cuối để cho cả hai được rõ ràng, không phải dây dưa không dứt nữa." Lãnh Tử Việt cuối cùng nhịn không nổi nói.
"Đúng là anh sai, sai đến một ngàn một vạn lần. Vốn là quan hệ giữa hai người chúng ta không có gì đặc biệt. Dù bên em nhưng anh không thể ngừng nhớ về Kỳ Kỳ. Không chỉ vậy anh còn coi em là thế thân cho Kỳ Kỳ. Chính điều đấy đã ngăn cản quan hệ chúng ta sâu thêm. Bây giờ đã chia tay anh mong chúng ta sẽ giải thoát cho nhau."
"Lại nói, khi chia tay với em, anh đã biết đó là lỗi của mình, cũng đã cấp cho em bồi thường. Vậy em có thể đừng tới quấy phá tình cảm của anh và Kỳ Kỳ được không? Coi như anh xin em đấy, đừng quấy rầy cuộc sống của anh nữa. Chúng ta đã chia tay rồi."
Đường Quả ngáp một cái: "Vàng thật thì không sợ lửa. Nếu các người yêu nhau đến long trời lở đất, liệu có nhất thiết phải sợ tôi ngáng chân mấy người sao?"
"Đường tiểu thư, cô thực sự muốn la liếm Tử Việt mãi như vậy sao." Lục Kỳ nghe những lời của người yêu nói vậy thì không còn kiên nhẫn được nữa. Liệu cô gái trước mặt có phải quá lì không. Luôn đi theo phá rối tình cảm của người khác.
"Tôi muốn khuyên cô một câu chân thành. Phá hỏng tình cảm của người khác cũng sẽ không có kết cục tốt. Cái gì không phải của mình thì cũng đừng cố tham lam."
"Hai người quả thật xứng đôi." Lục Kỳ tưởng rằng sau khi nghe những lời như vậy, Đường Quả sẽ không còn mặt mũi nào mà đáp trả. Ai ngờ lại bị cô ấy tiếp chiêu như vậy lại thấy có phần ngoài ý muốn.
"Yên tâm đi, tôi đối với Lãnh Tử Việt không còn một chút hứng thú.
Tiếp theo Đường Quả vui vẻ mỉm cười thật ngọt ngào: "Thật ra gần đây tôi tìm thấy một người so với Lãnh Tử Việt cường đại gấp trăm lần.
"A! Đến giờ tập trung rồi."
Đường Quả đứng lên, đến khi đi tới gần người Lãnh Tử Việt cô đột nhiên dừng bước. Quay lại đứng trước mặt hắn, giơ tay vỗ vỗ trên cái vai cao hơn mình không ít. Giọng điệu khuyên nhủ như của người trưởng bối, thấm thía nói:
"Các người còn trẻ tuổi, phải đối xử với nhau thật tốt. Nếu chưa có lần nào trải qua cãi vã thì đó không phải là tình cảm thật lòng. Tôi rất coi trọng hai người. Mong cả hai thật hạnh phúc."
Lãnh Tử Việt gương mặt cứng đờ, cách nói của Đường Quả lúc nãy rõ ràng là đem hắn xem thành tiểu
bối mà khuyên nhủ. Lại nghĩ đến việc, Tiểu Quả trở thành nhữ nhân của ba nuôi. Cảm giác thật giống như ăn phải ruồi bọ. Cô ta đã từng là bạn gái cũ của mình cơ mà.
"Tử Việt, em tin tưởng anh. Nữ nhân này tính cách quái đản, chắc chắn do bị anh chia tay, không cam tâm nên mới cố ý phá rối như vậy."
Lục Kỳ kéo cánh tay Lãnh Tử Việt:"Sắp đến giờ rồi, chúng ta cũng đi chuẩn bị thôi."
Lãnh Tử Việt gật gật đầu, trong lòng chờ mong ba nuôi của hắn sớm đuổi Đường Quả ra khỏi nhà, cùng cô ta giải trừ quan hệ. Nếu không có ngày hắn sẽ bị cô ta làm cho tức phát điên mất.
Vòng đấu bán kết hôm nay có tổng cộng sáu mươi người tham gia thi. Sau đó có thêm Đường Quả và Lục Kỳ là hai người cuối cùng mới tham gia nên danh sách hiện tại đã tăng lên con số sáu mươi hai người. Quy tắc của cuộc thi lần này cũng đơn giản. Họ chỉ cần trình bày ca khúc, giọng hát của mình trước ba vị giám khảo. Hai mươi người có số điểm cao nhất sẽ được tiến vào vòng chung kết.
Thật ngạc nhiên khi số thứ tự của Lục Kỳ là sáu mươi mốt. Và người đứng vị trí thứ sáu mươi hai lại chính là Đường Quả. Nữ chính cùng nữ phụ, không hẹn mà gặp.
Lục Kỳ dáng người xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông. Đã vậy bên cạnh cô còn có Lãnh Tử Việt đủ vừa đẹp trai lại giàu có. Một đại thiếu gia như vậy lại có thể vì cô mà ngồi nói chuyện vui vẻ, có thể cổ vũ cô trên con đường nghệ thuật quả thật hiếm có. Bởi vậy nữ chính đã trở thành đối thủ lớn trong mắt rất nhiều người.
Còn Đường Quả, tuy rằng cũng là một bông hoa tuyệt sắc nhưng lại quá chìm. Cô chỉ ngồi tại một góc khuất, nhàn nhã xem phần thi của các thí sinh khác. Đường Quả mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, thậm chí có phần cảm thấy coi thường. Các thí sinh nặng kí cho rằng nữ nhân trước mặt này cũng chỉ là một cái bình hoa di động mà thôi.
Phần thi của sáu mươi thí sinh đầu trôi qua. Nếu nói giọng hát của năm nay tồi tệ thì có phần hơi quá. Nhưng trong số sáu mươi người, không biết do cố tình hay vô ý khiến cho những người mạnh yếu được xếp so le nhau. Thực lực không đồng đều khiến lỗ tai ba vị giám khảo cảm thấy rất mệt mỏi.
Bởi vậy đến nhân vật số 61, ba người cũng không có điểm hào hứng. Một trong số ba người chỉ phẩy phẩy tay ra điều mời cô tiếp tục hát, chúng tôi chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Quả thật không thể trách họ được. Trôi qua 60 người nhưng không tìm được một ai có chất riêng khiến người ta phải nhớ mãi. Làm một người chuyên nghiệp nhưng cũng có lúc thấy nản chứ.
Khi Lục Kỳ vừa mới bắt đầu hát, chỉ với những lời ca đầu tiên cất lên thôi đã đủ khiến ba vị giá khảo mắt sáng bừng, tinh thần được đẩy mạnh và càng thêm tập trung vào người đang đứng trên sân khấu.
————— Ngoài Lề —————
Ở bộ truyện này tớ sẽ cố gắng đăng chương vào 9h tối mỗi ngày nhé. Mong các bạn ủng hộ!!! o(≧v≦)o