Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Buồn đến hỏng người rồi?"
Gần đây Đường Tranh tăng tốc xử lí công việc trong công ty, sau đó vội vội vàng vàng đến bệnh viện.
Anh không hiểu vì sao ngày nào mình cũng gấp gáp đi gặp cô nhóc đáng thương ấy. Cứ nhớ đến đôi mắt trông chờ lấp lánh của cô, tim có khỏe mạnh bao nhiêu cũng mềm nhũn thành một vũng nước.
"Vẫn ổn ạ."
Đường Tranh nhẹ nhàng xoa đầu Đường Quả. Cảm giác rất tốt. Anh thích đến mức khóe môi cong lên.
Đường Tranh thực ra có chút não nề. Tiểu Quả rất đáng yêu, trước kia bỏ lỡ rất nhiều thời gian với cô, quá đáng tiếc.
Sau lưng họ là hai vệ sĩ cao to, ngoài ra còn có một vệ sĩ nữ khỏe đẹp cân đối kiêm trợ lí sinh hoạt của Đường Quả.
Sau chuyện kia, Đường Tranh đặc biệt chọn cho cô những người này.
Anh cứ ngỡ là Đường Quả không thích, không ngờ rằng cô lại vui vẻ nhận, thậm chí còn rất cao hứng.
Thấy cô nghe lời như vậy, gương mặt anh hiền hòa đi mấy phần.
"Anh ơi, lúc trước lời anh nói là thật ạ?"
Đường Tranh đang mơ màng thì bừng tỉnh. Anh nhìn ánh mắt thấp thỏm bất an của thiếu nữ, không hiểu sao lại thấy đau lòng. Rốt cuộc là cô sợ anh không thích cô đến mức nào. Anh ngày trước lạnh nhạt với cô như thế, đúng là đã để cô tổn thương quá nhiều.
Anh ôm lấy cô, vỗ lưng cô, "Là thật."
"Vậy tốt quá."
"Anh nói lời phải giữ lấy lời, về sau không cho phép anh không thích Tiểu Quả, không cho phép anh chán ghét Tiểu Quả, cũng không cho phép anh đuổi Tiểu Quả đi."
Đường Quả ngẩng đầu lên, nghiêm túc, "Nếu anh phạm lỗi, Tiểu Quả cả đời không tha thứ cho anh."
"Anh dám chán ghét Tiểu Quả nữa, Tiểu Quả sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, anh vĩnh viễn không thể tìm thấy Tiểu Quả."
Nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, Đường Tranh cảm giác như cô có thể rời đi bất cứ lúc nào. Cảm giác này khiến anh cực kì khủng hoảng.
Anh đã quên mất lúc trước mình có bao nhiêu bài xích cô gái này. Giờ đây anh chỉ ôm chặt cô, tự nhủ phải