Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Có, có đi nhờ."
Dạ Chu không rề rà nữa mà nhảy lên xe ngựa ngay lập tức, ngồi đối diện Đường Quả.
Cũng may xe ngựa rộng, bên trong chỉ có hai người, ở giữa còn có một cái bàn nhỏ, bên trên bày trà nóng với hai đĩa đồ ăn nhẹ. Nhìn qua là biết nữ tử này là một người rất biết hưởng thụ.
"Chu Dã."
Đường Quả nhìn chằm chằm Dạ Chu, rũ mi xuống, miệng cười, "Vậy là không trung thực rồi."
Dạ Chu mất tự nhiên, nghẹn ra hai chữ, "Dạ Chu."
"Đường Quả."
Đường Quả ăn một miếng bánh, Dạ Chu đối diện đánh giá cô, cô cũng đánh giá Dạ Chu. Thấy chàng ta nghe tên mình xong lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, cô cực kì suиɠ sướиɠ, lại ăn một miếng bánh nữa.
"Quen không?"
Đường Quả chống tay lên bàn, dí sát vào người Dạ Chu. Gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc khiến Dạ Chu mất hồn, đặc biệt là khi còn có mùi hương say lòng người vờn quanh nữa.
Chàng ta nghẹn họng, cuối cùng cũng nói, "Đường cô nương, ta muốn xuống xe."
Đón xe thế nào, đi nhờ xe thế nào lại đi trúng phải xe của con đỉa thành tinh* này.
(*Convert là "tiểu triền nhân tinh", mị không tìm thấy từ phù hợp...)
Tính ra nàng còn hai năm nữa sẽ mười tám, lòng Dạ Chu run lên bần bật. Hôn ước chết tiệt, trò đùa chết tiệt, sao bọn họ lại cứ coi là thật chứ.
"Được."
Đường Quả không ngăn cản, "Xa phu, dừng lại chút."
Dạ Chu không nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng như thế, có chút khó tin, nhất thời hóa đá.
"Cô không có gì muốn nói?"
"À, có." Đường Quả mường tượng lại, "Hôm nay anh đi xuống, sau này vĩnh viễn không lên được."
Dạ Chu là vị hôn phu mà nguyên chủ tự cầu khi còn bé.
Không chỉ là nguyên chủ đời kia mà còn nguyên chủ đời Đường Hoan trước, Dạ Chu đều tránh nguyên chủ. Đời Đường Hoan, nguyên chủ cố gắng tu luyện như thế cũng chỉ vì đuổi theo bước chân của Dạ Chu.
Dạ Chu lại cảm thấy hồi bé muốn cưới nàng làm vợ chỉ là một câu nói đùa, không thể coi là thật.
Nguyên chủ lại nhớ kĩ, nên về sau luôn theo đuổi chàng ta.
Sau đó, Dạ Chu