Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Nghe nói đích tiểu thư nhà họ Đường đã trở về, hoàn hảo không chút tì vết."
"Uầy, thật đấy hả?"
"Điêu làm gì? Đại tiểu thư nhà họ Đường là người tốt, suýt nữa chết trong miệng yêu thú. Đích tiểu thư này biến mất ba tháng, vô thanh vô tức trở về, mệnh còn tốt chán."
"Mọi người đoán xem nàng ta có làm gì có lỗi với đại tiểu thư hay không? Đại tiểu thư gặp nạn, hẳn là nàng ta đã mặc kệ, ba tháng trốn chui trốn nhủi bên ngoài, không dám trở về? Đến khi biết đại tiểu thư không có nguy hiểm mới dám lộ mặt?"
...
Dạ Chu càng nghĩ càng thấy mình làm việc không tử tế.
Hồi bé, vì một lời của chàng mới có hôn ước kia. Rồi nghe hoàng huynh kể chuyện của em họ, chàng không thể không áy náy, quyết định lấy thân phận anh họ đền bù cho cô.
Chàng không muốn sau khi xuất cung sẽ phải nghe người ta nghị luận em họ.
Chẳng có lời nào hay ho cả, toàn chọc chàng bực mình.
Em họ tính tình bướng một chút, đôi khi chàng cũng ghét cô như thế, nhưng chàng không tin em họ sẽ đẩy người ta vào miệng yêu thú. Những người này không có chứng cứ cũng dám nói lung tung, không sợ bị đứt lưỡi à?
"Anh họ ta làm việc trong nhà họ Đường, nghe nói đích tiểu thư đã giải trừ hôn ước với tiểu vương gia. Nói thử xem, sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ? Nàng ta tuyệt đối không chủ động giải trừ hôn ước, chắc chắn là nhân phẩm nàng ta có vấn đề nên tiểu vương gia mới không muốn nàng ta."
"Đúng đấy, người Tiên Bình chúng ta ai mà chẳng biết nàng ta vứt hết mặt mũi theo đuổi tiểu vương gia mấy chục năm. Tiểu vương gia né tránh nàng ta, đến hoàng cung cũng ít khi về. Ta đoán, hôn ước năm đó là do nàng ta dùng thủ đoạn mới có."
"Hiện giờ nàng ta làm chuyện xấu, tiểu vương gia không nhịn được, từ hôn. Coi như là tiểu thư dòng chính nhà họ Đường thì sao, cũng chẳng thể một tay che trời."
Càng nghe, Dạ Chu càng giận.
Cửa vừa mở, chàng căm phẫn nhìn mấy nam tử đang nói chuyện bên đường.
"Các ngươi nói nhăng nói cuội cái gì?"
Dạ Chu đứng