Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Đường Quả kìm nén nỗi xúc động muốn sờ đầu chàng, cầm túi trữ vật lên.
Cô săm soi bên trong, không cao cấp, để luyện tập?
Nếu mang ra ngoài, chắc chắc Dạ Chu sẽ bị người ta đánh chết!
Linh dược trong túi trữ vật này mà lấy ra đi bán, một giây đã có người tranh nhau mua. Trong mắt Dạ Chu, linh dược không cao cấp, nhưng dùng để luyện tập đúng là quá xa xỉ.
Nhưng mà Đường Quả cô là ai?
Cô xuyên qua nhiều thế giới như thế, có đủ loại thân phận khác nhau, có đồ tốt gì chưa từng thấy đâu?
Cô yên lặng tiếp nhận, bắt đầu luyện tập.
Dạ Chu cười lớn, ngồi một bên ngắm cô, hoàn toàn không để ý đến chuyện dùng linh dược phẩm chất thượng thừa để luyện tập có gì không đúng.
Mấy cái linh dược bình thường, em họ thích là tốt rồi.
Chàng cũng không hề để ý rằng vì sao ngày nào mình cũng phải lắc lư trước mặt Đường Quả, còn vơ vét đồ của mình cho cô.
Đây chỉ là anh họ biểu hiện niềm yêu thích của mình với em họ à?
Chàng chỉ cảm thấy đưa đồ tốt cho Đường Quả, tâm tình rất thoải mái.
Không biết chàng có mắc bệnh hay không nữa. Một ngày không đưa đồ cho em họ, chàng thấy cả người không ổn.
Dạ Chu sờ mũi, nghiêm túc nhìn Đường Quả. Có lẽ nhìn thấu sau lớp vỏ ngoài phách lối của em họ là một mặt nhu mì nên chàng cảm thấy áy náy?
Đúng, chàng chỉ đang muốn đền bù cho em họ thôi.
Nghĩ rõ ràng, Dạ Chu không xoắn xuýt chuyện này nữa.
Không ai đau em họ, chàng đau.
Không ai chào đón em họ, chàng chào đón.
Không ai bảo vệ em họ, chàng bảo vệ.
Ai cũng ghét em họ, chàng thích là được rồi.
Em họ tốt nhất thế giới. Lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, thiên phú tốt, nói chuyện tốt, đến cười cũng động lòng người.
[Kí chủ, anh họ cô hình như bị ngu à? Cô nhìn xem, hắn cười đần thấy bà luôn.]
Đường Quả ném linh dược vào trong lò luyện đan, lơ đãng quay đầu lại, quả nhiên là thấy được Dạ Chu cười đần độn. Khóe miệng