Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Liên tục nửa canh giờ, lò luyện đan của Đường Quả vẫn rung mạnh, còn là cái loại càng rung càng mạnh.
Mọi người âm thầm dùng nguyên khí bao trùm bản thân. Tình hình này nổ lô chỉ là chuyện sớm muộn.
Đến Dạ Chu cũng trộm bao quanh mình một tầng nguyên khí mỏng, đôi mắt đáng thương vô cùng khẩn cầu nhìn lò luyện đan.
"Anh họ?" Đường Quả nghi hoặc, "Anh sao thế?"
Dạ Chu nghiêm túc, "Em họ, cứ tiếp tục đi, bình tĩnh lại. Ta dùng vẻ đẹp của ta cảm hóa lò luyện đan, để nó không bị nổ."
[Kí chủ, anh họ cô khờ quá.]
Đường Quả nhìn hốc mắt Dạ Chu hồng hồng, thật sự giật mình.
Dạ Chu muốn khóc thật đấy hả??
Cô nhìn lò luyện đan càng rung cành mạnh, khống chế lò nhảy lên. Biểu tình của Dạ Chu càng khó coi hơn, lúc trước chỉ là đỏ mắt, giờ thì mơ hồ thấy được cả nước mắt luôn rồi.
Đường Quả: "..."
[Kí chủ, anh họ cô hình như đang áy náy vì không trông chừng Dạ Diễm, ờm...]
Lò luyện rung mạnh khiến người người chú ý. Lò nhảy lên, tim bọn họ cũng nhảy lên. Bọn họ tự hỏi, lò đan ơi lò đan, bao giờ thì mày nổ?
Nổ mau đi!
Giờ không nổ, còn đang ấp ủ đại chiêu gì à?
Nghĩ nghĩ, người quan sát đồng lọat lui về sau năm bước, vậy cho nó an toàn.
Mọi người nghĩ vậy, rồi nghe đùng một tiếng, khói trắng bay bay, khiến tâm thần đang treo ngược của bọn họ buông xuống. Cuối cùng cũng nổ rồi.
Ba giám khảo thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh. Rốt cuộc cũng nổ rồi.
Họ đi đến trước mắt Đường Quả, một người lên tiếng an ủi, "Đan Dưỡng Hồn vốn không dễ luyện chế, lần đầu tiên thử sức khó tránh khỏi..."
Hai chữ "thất bại" còn chưa kịp nói ra, vị này trừng trừng nhìn vào trong bình ngọc trước mặt. Là mười viên linh đan trắng trẻo mượt mà, mùi hương ngây ngất.
"Thành... thành công rồi?" Giám khảo mở to mắt, "Luyện chế thành công rồi?"
Hành động của ông không hợp với thân phận. Ông đưa tay lên xoa mắt,