Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Bạc Linh Nhi cũng không phải Lâu di nương, nàng ta có tu vi. Chẳng qua là bị hạ dược nên không thể phản kháng được. Chờ đến khi dược hết tác dụng, nàng ta cầm kiếm chém liệt nhị công tử, khiến hắn ta đứt gân tay gân chân, chỉ còn lại một hơi thở."
Khóe miệng Dạ Chu nhếch lên, rất đẹp mặt. Áo đỏ trên người chàng khiến chàng càng thêm đẹp.
"Sau đó nàng ta nhân lúc không ai chú ý đào tẩu, có lẽ biết rằng nếu về nhà họ Bạc thì nhà họ Bạc cũng sẽ không bảo vệ, còn có thể bị phế tu vi. Nàng ta oán Đường Hoan, thông minh lựa chọn đào tẩu, hơn phân nửa là chờ thời cơ trở về tìm Đường Hoan báo thù."
Dạ Chu nói xong thấy mắt Đường Quả lóe lên, thì thầm bên tai cô, "Ta đã cho người theo dõi nàng ta, thuận tiện lau sạch sẽ dấu vết, đảm bảo nhà họ Bạc lẫn hầu phủ cả Đường Hoan không tìm ra được. Nàng muốn lợi dụng nàng ta thế nào?"
"Cứ nói đi, ta làm tất!"
Chuyện xấu mất giá thế này cứ để chàng làm là được rồi. Giúp em họ làm chuyện xấu là vinh hạnh của chàng đấy.
Đôi mắt đào hoa chớp chớp, dường như muốn quyến rũ nữ tử trước mặt. Bộ dáng chờ mong của chàng khiến Đường Quả bật cười. Cô ngứa tay, muốn chọt trán chàng một cái.
"Nàng có thấy ta đẹp trai không?"
Biết câu tiếp theo của chàng sẽ là ta đẹp như thế, chi bằng nàng mang về nhà đi, thích nhìn lúc nào thì nhìn, Đường Quả nhẹ nhàng đẩy chàng ra. Thành thân ấy hả, không thể nào. Cả đời cũng không thể.
"Anh họ cứ cho nàng ta một cơ hội trưởng thành."
Khóe miệng Đường Quả mấp máy, "Để nàng ta trưởng thành nhanh chút, ít nhất là phải nhanh hơn Đường Hoan, cao hơn Đường Hoan là được."
Đã hại cô rồi, làm gì có chuyện cô cho Bạc Linh