Ngược lại với những mong muốn của Lãnh Tử Việt, ba nuôi của hắn không đem Đường Quả đuổi đi, ngược lại hắn đem cô ấy nhập vào trong lòng, cái ôm mỗi lúc một chặt thêm, lông mày vì khó chịu mà hơi nhíu nhíu lại.
Xác thật hắn không muốn đồ vật của mình bị bất cứ kẻ nào xâm phạm.
Nếu đây là một người khác, chắc chắn hắn không ngần ngại đem người đó huỷ diệt.
"Vốn dĩ con đã định nói cho ba biết sớm hơn. Nhưng mà một phần do lỗi của con. Con cho rằng ba chỉ đang chơi đùa với cô ta như bao người đàn bà khác. Ai ngờ cô ta lại bản lĩnh đến vậy, có thể khiến ba hồi tâm chuyển ý, yêu thương chiều chuộng. Đáng sợ hơn còn muốn ba kết hôn với cô ta."
Lãnh Tử Việt phảng phất như đã điên cuồng: "Nếu mọi chuyện đã đi tới nước này, con không thể không nói cho ba chân tướng thực sự."
Nội tâm Lãnh Tử Việt rất đắc ý. Từ chia tay xong, thái độ của Đường Quả đối với hắn vô cùng xa cách. Thậm chí hắn có thể cảm nhận ánh mắt coi thường của đối phương dành cho mình.
Không phải Đường Quả đã từng cuồng si hắn, yêu thích hắn sao. Đúng vậy, dù đúng hay sai người quan trọng nhất trong mắt của cô ta mãi mãi là Lãnh Tử Việt này.
Không biết khi nào, hắn rốt cuộc vô pháp từ nữ nhân này trong mắt tìm được bóng dáng của hắn.
Mỗi lần nghe được những lời lẽ thân mật từ trong miệng nữ nhân này phun ra. Những từ ngữ trước là tình cảm yêu thương dành cho hắn, nay lại giàn cho Lãnh Duệ. Thật không thể chấp nhận được.
Cô ta cố tình tìm một người tốt hơn, cố tình tìm đến Lãnh Duệ để quyến rũ. Đó là một người tài năng hơn hắn, một người hắn vĩnh viễn phải ngước mắt lên để nhìn, một người mà hắn thấy kinh sợ từ tận xương tuỷ.
Hắn vốn tưởng rằng, khi cùng cô ta chia tay, cô ta hẳn nên cảm thấy đau lòng muốn chết hoặc là vô cùng không cam tâm. Cho dù đã chia tay nhưng tốt nhất trong lòng cô ta mãi lưu trữ hình ảnh của hắn mới phải.
Nhưng sự thật lại không phải vậy, quay đầu một cái, cô ta đã hoàn toàn quên hắn.
"Ba, chắc điều này ba cũng không biết đâu nhỉ. Trước kia, khi chia tay với con cô ta còn đòi một khoảng có tên là phí chia tay. Đúng vậy, chính vào cái ngày con về xin tiền, muốn xin ba cho con khoảng hai nghìn vạn. Đó chính là tuân theo yêu cầu của cô ta, cô ta muốn bồi thường phí."
Hiện tại điều nam chính hận không thể công khai ra hết, đó chính là công bố toàn bộ khuyết điểm cyar người con gái trước mặt. Đúng vậy, những thứ xấu xí nhất, tiêu cực nhất không phải nên cho ba nuôi hắn biết sao?
Ha ha ha, nếu như bản thân đã không chiếm được, đáng tiếc ba nuôi cũng không thể. Hắn muốn huỷ diệt danh dự của cô ta. Điên sao? Tự hắn cũng cảm thấy mình điên thật rồi. Nhưng nó
đáng. Cô ta, người dán thản nhiên đem hắn chơi đùa. Khi thì làm lơ, khi lại miệt thị, lúc lại khinh thường. Cô ta đã đem hắn bức đến điên rồi.
"Cùng con chia tay, xoay người một cái đi tìm một nam nhân mới. Con vẫn muốn khuyên ba vài lời thì hơn, tốt nhất xin ba đừng nên cùng kẻ như vậy kết hôn thì hơn. Nói không chừng, cô ta đang tăm tia đến tài sản của gia đình ta. Khả năng cao sẽ vì tiền tài danh vọng mưu sát nhà chồng. Cô ta sẽ chiếm hết tất cả làm của riêng. Quả thật là một kẻ tâm cơ mà."
Lãnh Tử Việt tươi cười đến điên cuồng, theo bản năng hắn đưa mắt đánh giá thái độ của Đường Quả. Đáng sợ là cô ta bị Lãnh Duệ ôm vào trong lòng. Trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười vân đạm khinh phong. Dường như người bị nói xấu không phải cô ta.
Lãnh Duệ trên mặt cũng không còn nụ cười. Bỗng Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lãnh Tử Việt không có nói thêm nữa. Nhưng một điều hắn có thể chắc chắn là Lãnh Duệ ba hắn sẽ không có khả năng vẫn trân trọng cô ta như trước..
Đường Quả ôm lấy cánh tay Lãnh Duệ, khóe miệng xẹt qua ý cười nhợt nhạt. Sau đó cô ta nhanh chóng gục đầu xuống, âm thanh nhỏ nhẹ mà buồn thảm vang lên.
"Lãnh Duệ, có phải ngài lại muốn quăng em lần thứ ba, có đúng không?"
Lãnh Duệ cảm nhận được một bàn tay nhỏ đang gắt gao nắm lấy cánh tay mình. Hành động này so với ngày thường càng dùng sức.
Lúc trước, khi nghe Lãnh Tử Việt nói xong những lời này, lúc đo hắn đã muốn đem Đường Quả quăng xuống. Không phải, mà là muốn huỷ diệt cô ta ngay lập tức. Biết rõ ràng trước kia Đường Quả hẳn sẽ nảy sinh những quan hệ ngoài ý muốn.
Nhưng...
Nhưng đó có thể là bất cứ người nào. Tại sao lại cố tình chọn Lãnh Tử Việt.
Lãnh Duệ không nói gì, nhưng hắn vẫn cảm nhận được những điều xung quanh. Cảm nhận được cái ôm kia đang dần dần mà buông lỏng.
Độ ấm rời đi, tâm trạng Lãnh Duệ cũng trùng xuống, hắn thấy trái tim mình thật trống rỗng. Theo bản năng, bắt lấy cánh tay của Đường Quả.
"Không ném."
Lãnh Duệ chăm chú nhìn Đường Quả, ngón tay thon dài vuốt ve cái cổ trắng non mịn. Nhẹ nhàng cầm vào, phảng phất như tùy tiện siết chặt có thể khiến nó gãy làm đôi.
Lãnh Tử Việt ngừng hô hấp lại, đột nhiên hắn có chút hối hận.