Hãy đợi tôi thoát khỏi nơi này, hãy cho tôi thời gian để tìm tới nơi không ai có thể nhận ra tôi. Một nơi an tĩnh để tôi tìm về khoảng lặng trong tâm hồn, để tôi đủ dũng khí đứng lên, chống chọi với chính những điều tăm tối của chính mình. Cũng để tôi tự hiểu ra và không bao giờ khao khát truy tìm thứ tình yêu mơ hồ, mịt mù không có phương hướng.
Đọc đến nơi này, các fan có chút bừng tỉnh. Không ngờ bọn họ lại xem nhẹ một chi tiết đáng giá đến vậy.
"Mọi người đều đã đọc lại rồi chứ. Ha ha, giờ đọc đến giây phút nữ chủ bị đuổi khỏi biệt thư đi."
Khi bị ép buộc phải rời khỏi biệt thự, tâm trạng nữ chủ có sự thay đổi lớn:
Hoá ra, tôi là người bị bỏ quên. Hoá ra chẳng một ai tìm đến, chẳng một ai cứu rỗi tôi. Người duy nhất từng nhận thức tôi cuối cùng lựa chọn không tin tưởng những lời tôi nói. Hắn cũng không phải một người an tĩnh, chẳng phải một fan hâm mộ trung thành. Suy cho cùng vẫn là một người đàn ông, lãnh khốc vô tình. Còn tôi, tôi cũng chỉ là một cái công ục mà thôi. Một công cụ thì vốn không nên đặt quá nhiều tình cảm. Vậy mà. Nó nực cười thật. Thế thân và công cụ.
Các fan thảo luận đến khí thế ngất trời. Vậy nên làm cho không ít người vì tò mò mà mở quyển sách này ra nghiên cứu.
Lãnh Duệ mở quyển sách ra đọc, sau khi tập trung nghiên cứu thật kĩ, liền đặt quyển sách xuống ghế sofa, nhìn sang cô gái đang an nhiên nằm gần đó xem TV.
Lãnh Duệ hờ hững ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Quả.
"Tại sao lại viết như vậy?"
Lãnh Duệ chỉ chỉ vào quyển tiểu thuyết, hỏi: "Cái kia vị kim chủ thần bí là tôi? Đúng không?"
"Đúng vậy."
Nữ nhân thừa nhận cũng thật thản nhiên, Lãnh Duệ nhíu chặt mày lại: "Vì sao em lại viết một tác phẩm bị kịch như vậy?"
Không ngờ, cô còn đem hắn viết đến đáng giận như vậy. Chưa hết, để nói về cuộc đời nữ chủ, từ đầu đến cuối đều là chuỗi bi kịch không hồi kết. Ban đầu, là một cô gái trẻ bị lừa dối. Sau này bị những kẻ dơ bẩn lăng nhục, ảnh chụp thì bị phát tán. Cuối cùng không thể chịu được nữa, quyết định kết thúc mọi chuyện vào đúng chính ngày sinh nhật của mình. Nhảy lầu tự tử.
Năm ấy, cô ấy mới chỉ có 26 tuổi. Sinh nhật vào ngày chín tháng chín.
Năm nay, Đường Quả 26 tuổi. Sinh nhật cũng là ngày chín tháng chín.
"Em không nên dùng tên thật của mình, cũng không nên dùng ngày sinh nhật như vậy chứ."
Lãnh Duệ cũng không rõ, không hiểu vì sao mà hắn lại khẩn trương đến vậy. Linh cảm mách bảo hắn sẽ có một sự chẳng lành sắp xảy đến: "Kết cục thật không tốt."
Đọc xong tác phẩm chỉ thấy suy sụp cùng u ám, nếu biết nội dung tiểu thuyết như vậy hắn đã sớm bảo nhà xuất bản nên chỉnh sửa lại một chút.
"Anh thực sự nghĩ như vậy sao?" Đường Quả cười vô cùng xinh đẹp.
"Bất quá đây chỉ là một kết cục khác. Tất cả đều không phải thật sự, anh không cần nghiêm túc đến vậy."
Lãnh Duệ không nói thêm điều gì, nhưng có thể thấy được, tâm trạng hắn vô cùng không cao hứng.
Bởi vì trong sách, bi kịch nữ chủ Đường Quả, hoàn toàn do hắn
một tay tạo nên. Nếu không phải di hắn, do vị kim chủ thần bí kia thúc đẩy, sẽ không khiến cô gái ấy rơi vào bước đường cùng, không dập tắt mọi hi vọng cuối cùng của cô. Cũng không khiến cô phải lựa chọn cái chết làm phương thức giải thoát.
"Dù sao, cái kết này không tốt."
Lãnh Duệ vẫn nhíu mày như cũ: "Nhà xuất bản còn nói muốn có thêm vài ấn bản, ta cho rằng không cần."
"Vậy chúng ta không cần thêm ấn a."
Lãnh Duệ sắc mặt hòa hoãn chút. Vốn định tùy tay đem quyển sách kia ném văng, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh mình.
...
Trần Việt Sinh cũng đọc qua quyển sách này. Hắn cũng thành công tìm thấy chính mình trong tác phẩm của cô. Vừa đọc xong, nhanh chóng gọi điện chất vấn Đường Quả.
"Tiểu Quả, có phải anh lỡ đắc tội em caia gì, có phải không?"
"Có phải một hôm nào đó không may làm chuyện gì khiến em phiền lòng không?"
"Nếu có đắc tội chỗ nào, Quả Nhi em nhất định phải nói ra, đừng mang thù trong."
Đường Quả có chút không thể hiểu được: "Làm sao vậy!?"
"Em còn dám nói làm sao vậy. Mau nhìn xem, trong tác phẩm đầu tay, sao em có thể viết anh thành kẻ đáng giận đến vậy."
Trần Việt Sinh vô cùng giận dỗi, nói: "Tiểu Quả, tuy rằng anh thực ghen ghét Lãnh Duệ, ghen ghét hắn có được em. Tuy nhiên, anh không muốn làm hại em, cũng không có yêu thích bất kì người con gái nào khác."
Nhìn trong sách đi, hắn không biết bao nhiên lần ngáng chân Đường Quả. Chưa kể thủ đoạn ghê tởm nhất còn là tìm kiến vài tên đầu đường xó chợ, những kẻ cặn bã nhất trong đám vô lại của xã hội đến làm phiền cô. Cái chết của cô, sụ uất hận đã dồn nén lại. Cái gì mà công khai ảnh chụp nhảy cảm. Hắn đâu có vô lại đến vậy. Chỉ cần đọc tác phẩm này thôi, đầu hắn sẽ phát hoả mà thiêu rụi hết lông mày mất.
...
Lãnh Tử Việt cũng gấp không chịu được. Sau khi đọc xong tác phẩm mới nhất của Đường Quả, hắn hung hăng mà vờ đầu bứt tai.
Quả nhiên, kia cô gái kia thật sự siêu cấp hận hắn. Nhưng mà, vì sao cô ấy lại cho hắn cùng Lục Kỳ trong sách kết cục tuyệt vời đến vậy?
Chẳng lẽ, đây là phương thức trả thù mới sao?
...
Lục Kỳ cũng nhìn qua tác phẩm này. Nhìn đến những câu chuyện trong sách, nội tâm của cô ta vang dội lên từng đợt âm thanh. Nó như muốn nói cho cô ta biết, đây mới là cái kết thực sự. Một điều vốn dĩ phải diễn ra trong thế giới này.