(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

[TG7] Diễn như nhân sinh (12)


trước sau

????????Chương 183????????


????????Diễn như nhân sinh: Ảnh đế hai mặt, quá luyến ta (12)????????


Edit: Thuần An


Đăng bù hôm qua...


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Thấy cái dạng này của anh, Vô Dược tâm lệch nửa nhịp. Cô sẽ không phải thật sự quên cái gì đi?


Vô Dược cúi đầu đem nhân sinh của Đông Phương Du Li tổng thể soát lại một lần. Ngoại trừ khi còn nhỏ phát sốt đánh mất một đoạn ký ức ngắn, thật sự không có gặp được qua người này.


Mẹ nó, cô chỉ là đánh mất một đoạn ký ức ngắn, sẽ không cẩu huyết như vậy đi?


Vô Dược thử hỏi: "Chúng ta khi còn nhỏ từng gặp qua phải không?"


Đoạn Vân Thần kích động nắm lấy tay cô, hơi nóng trong con ngươi như muốn đem cô cắn nuốt, kinh hỉ nói: "Em nhớ phải không? Em nhớ anh đúng không?"


Vô Dược lắc lắc đầu, sau đó trả lời nói: "Không có, khi còn nhỏ em từng sốt cao một lần, đánh mất một đoạn ký ức. Nghe anh nói, nếu nói chúng ta thật sự từng gặp qua, hẳn chính là từng gặp qua trong đoạn trí nhớ em đánh mất kia."


Đoạn Vân Thần buông cô ra, cúi đầu lẩm bẩm tự nói: "Phải không? Em nhớ rõ mọi người, lại cố tình quên mất anh."


Đoạn Vân Thần xoay người, tựa hồ tính toán rời đi. Mới vừa bước ra một bước, Vô Dược liền kéo tay anh lại, sau đó nói với anh: "Vân Thần, em thích anh, rất thích, là kiểu thích nữ nhân đối với nam nhân."


Đoạn Vân Thần chợt dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại, không thể tin được hỏi lại: "Em... Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa!"


Vô Dược mở miệng nói: "Em nói em thích anh, từ thời điểm rời khỏi Đông Phương gia, em thấy poster của anh ở trên phố, sau đó liền không do dự đi tới cái thành phố xa lạ này, dấn thân vào cái ngành đào tạo diễn viên này, chỉ vì muốn cách anh gần lại một bước."


Sau khi Đoạn Vân Thần nghe được lời cô nói, vui sướng trong lòng tựa hồ muốn đem anh bao phủ. Duy nhất một chút lý trí nói cho anh. Không! Cô không phải nói sự thật. Nếu, cô thật sự thích anh mà nói. Liền sẽ không cự tuyệt anh!


Nghĩ đến đây, mặt Đoạn Vân Thần lạnh xuống, sau đó ném tay cô ra: "Không, anh không tin, em gạt anh."


"...!" Mẹ nó, một câu này mạc danh quen tai. Cô giống như cái gì cũng chưa có làm đi? Anh sẽ không cứ như vậy hắc hoá đi?


Tĩnh Dạ hảo tâm nhắc nhở nói: Ký chủ, thời điểm cô đến, giá trị hắc hoá của hắn đã đầy một trăm.


!!!


Khó trách thiết lập con người anh lợi hại như vậy, nói là cao lãnh chi hoa, nam thần lạnh nhạt, dường như giống một người

bệnh tâm thần hơn.


Vô Dược không chú ý một cái, anh liền biến mất. Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, con đường truy phu của thế giới này, tựa hồ sẽ tương đối dài.


...


Đoạn Vân Thần trở lại phòng của mình, đồ vật trên bàn cơ hồ đều bị anh hất xuống.


Anh lại nghĩ tới lời ngày đó Đông Phương Chúc nói với anh, tựa hồ giống như bóng đè, lúc nào cũng quấn quanh anh.


Liền ở thời điểm anh cảm thấy đầu mình muốn vỡ ra, cửa được mở ra.


Vô Dược chậm rãi đi vào, sau đó thấy anh ngồi xổm trong góc, biểu tình tựa hồ rất thống khổ.


Vô Dược hướng đến gần anh, sau đó ôm lấy anh, vẫn duy trì trầm mặc, một câu cũng chưa nói. Nhưng mà, tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh, tựa hồ đang trấn an anh.


Qua hồi lâu, anh mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng mở miệng hỏi: "Em vì sao lại cự tuyệt anh?"


Vô Dược bị anh hỏi đến mặt đầy nghi hoặc, thập phần khó hiểu nói: "Em khi nào cự tuyệt anh?"


Đoạn Vân Thần thật sâu nhìn cô một cái, tựa hồ muốn từ trên mặt cô tìm ra dấu vết nói dối, nhưng lại cái gì cũng chưa phát hiện: "Em thật sự không biết đã xảy ra cái gì sao?"


"Ân?" Vô Dược không khỏi mắng cốt truyện bọn họ cho cô một chút, cô giống như không biết rất nhiều chuyện.


13/01/2021


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện