Quân đội thu thập tàn cục, là hai huynh đệ Hạ gia dẫn người tới, Hạ Văn Ý dẫn các đội viên chữa cháy, tòa nhà bị lựu đạn phóng thích lung tung nổ đến biến mất hoàn toàn, nhưng nếu Rimbaud ở đây, việc chữa cháy chỉ là chuyện động ngón tay.
Họ phân công một đội bảo vệ nhân viên nhà tù kiểm kê số lượng tù nhân trong khu vực giam giữ, và đội cứu hộ PBB Phong Bạo đã tranh thủ từng giây để giải cứu những người bị thương. Nhưng có điều là bác sĩ ở lại có hạn, một mình bác sĩ Char ứng phó với nhiều người bị thương như vậy có vẻ có chút giằng co.
Hạ Văn Tiêu cầm súng, đầu đội mũ bảo hiểm thép bảo hộ, mặc áo chống đạn đi đến bên cạnh Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, từ trong áo chống đạn lấy ra một cái túi gấp màu đen, mở miệng túi ra để Bạch Sở Niên bỏ thi thể vỡ vào bên trong.
"Vất vả rồi." Bạch Sở Niên nói một tiếng cảm ơn, đem đồ vật lần lượt bỏ vào rồi niêm phong miệng: "Đội trưởng của cậu đâu?"
"Đội trưởng dẫn người đến cảng M, lúc này phỏng chừng đã sao chép văn phòng của tập đoàn Nhữ Nhược Phương Thành rồi."
Bạch Sở Niên từ trước khi khai chiến đã đem một ít tin tức của Kim Lũ Trùng giao cho tổng bộ IOA, để tránh bất ngờ ngoài ý muốn, xem ra IOA đã đem tình báo giao cho quân đội.
Kim Lũ Trùng nói hóa đơn mua của hắn nằm trong tay tổng giám đốc tập đoàn Nhữ Nhược Phương Thành, tập đoàn Nhữ Nhược Phương Thành bị nghi ngờ không có tư cách mua vũ khí tác chiến đặc chủng trái phép, lãnh đạo tập đoàn sẽ bị bắt, cảnh sát sẽ vào cuộc điều tra.
Tuy rằng Nhữ Nhược Phương Thành tập đoàn chẳng qua chỉ là vật tế thần thay Hồng Hầu Điểu học thuộc lòng, nhưng nếu chứng cứ xác thực, có thể từ trong miệng bọn họ cạy ra manh mối gì cũng không nhất định, dù sao thương nhân so với khủng bố dễ dàng thẩm vấn nhiều hơn.
Bạch Sở Niên thu thập thi thể của omega thợ làm bánh, gấp túi xác vào trực thăng, sau đó trước tiên đi xem tình huống của Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh.
Tất Lãm Tinh mệt mỏi quá độ, nằm nghỉ ngơi trong huyệt động đan xen dây leo, Lục Ngôn ở bên trong bồi hắn, chỉ chiếm một chỗ nhỏ, yên lặng không nói lời nào, trên người bọn họ cũng không tránh khỏi có mấy vết thương nhẹ.
"Có sao không?" Bạch Sở Niên xốc cửa lưới đan dây leo lên hỏi bên trong, bên trong tràn ngập tin tức tố mật ong trấn an.
Lục Ngôn vắt lỗ tai, lặng lẽ lắc đầu, buồn bực trả lời: "Chúng tôi rất tốt, huấn luyện viên Hàn có khỏe không?"
"Không sao đâu. Làm tốt lắm." Bạch Sở Niên tiện khịt mũi một cáit, khép lưới mây lại rồi đi ra. Hai tiểu tử này đều cần chút thời gian tiêu hóa trận chiến vừa rồi.
Hắn lại đi thăm Hàn Hành Khiêm.
Hàn Hành Khiêm vốn là muốn giúp tổ cứu hộ nhưng tuyến thể bị thương, tổ cứu hộ tiêm cho hắn một mũi thuốc trấn an, cảnh cáo hắn nghỉ ngơi tại chỗ không được đi lại.
Tiêu Thuần quỳ gối ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt tròn như trong suốt, muốn nắm tay bác sĩ Hàn lại cảm thấy không ổn, chỉ có thể một tay vịn góc áo nếp gấp bị cổ tay anh đè lên, một tay cho bác sĩ Hàn uống nước.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Tiêu Thuần xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, không ngừng nhỏ giọng xin lỗi.
Hàn Hành Khiêm nằm sấp trên vải vệ sinh, cúi đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"
Cái đuôi Tiêu Thuần vô ý thức khẩn trương kẹp giữa hai chân, tay vẫn không ngừng xoa xoa lên vết chai do cầm súng, nhìn ra được là hắn rất lo lắng, loại triệu chứng này trước kia cũng thường xuyên xuất hiện, nhưng bởi vì tính cách hắn quái gở lại rất mạnh nên rất dễ dàng che dấu lo âu thành cao lãnh, hắn có thể lừa gạt tất cả mọi người nhưng không lừa được bác sĩ.
"Được rồi." Hàn Hành Khiêm cầm lấy bàn tay run rẩy của hắn, thì thầm an ủi: "Tôi hiện tại phóng thích không ra tin tức tố trấn an cho cậu đâu, cậu thả lỏng chút, làm theo tôi nói, trước tiên hít sâu ba lần."
Tiêu Thuần làm theo, nhưng tay bị bàn tay ấm áp khô ráo của alpha nắm giữ, nhịp tim ngược lại càng nhanh.
Trạng thái của hắn bác sĩ Hàn ở trước mặt nhìn không sót một chút nào, Hàn Hành Khiêm cười ra tiếng, đội cứu hộ vận chuyển người bị thương vừa vặn đi qua bên này, Tiêu Thuần đứng thẳng người muốn lui ra phía sau nhường cho bọn họ một con đường, Hàn Hành Khiêm nhân cơ hội kéo hắn đến bên cạnh mình.
"Không cần xin lỗi, là tôi đối với cậu giấu diếm thực lực. Cậu không biết khả năng A3 của tôi, cũng không biết nó sẽ phát nổ, đó không phải lỗi của cậu, đó là lỗi của tôi."
"A3...... Cấp bậc của ngài cao như vậy, vì sao còn có thể đến dạy chúng tôi, còn chiếu cố tôi có thừa." Tiêu Thuần dùng từ nhất thời câu nệ, phân hóa cấp A3 thưa thớt hiếm thấy đồng thời, có nghĩa là địa vị xã hội có thể rất cao.
"Ngài?" Hàn Hành Khiêm vẫn nắm tay hắn như trước, thành thạo cọ rớt mồ hôi trong lòng bàn tay hắn: "Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường. Bây giờ chúng ta là quan hệ giáo viên và học sinh, tôi hy vọng cậu không có vấn đề trong bất kỳ cái gì mà che giấu tôi."
"Tôi sẽ thẳng thắn." Tiêu Thuần gật gật đầu, cái đuôi yên lặng từ gắt gao kẹp chặt khẽ thả lỏng ra, ở phía sau lắc lư một biên độ nhỏ.
Bạch Sở Niên đột nhiên từ phía sau bọn họ thò người ra, nhìn bác sĩ Hàn không hề gánh nặng kéo bàn tay nhỏ bé của người ta: "Hàn ca, anh thật sự không biết xấu hổ mà ăn đậu hũ của học viên, thế mà tôi còn lo lắng cho thương thế của anh cơ đấy."
"Trước tiên lo lắng cho chính mình đi." Hàn Hành Khiêm buông tay ra, ấn gạc vết thương ở gáy ngồi dậy: "Chuyện của omega thợ làm bánh đã xảy ra rồi, tôi cũng không biết sau này cậu phải đối mặt với bao nhiêu áp lực, như này đã đủ khó khăn rồi."
Tuy rằng Tiêu Thuần đã hoàn toàn xác định thân phận thật sự của Bạch Sở Niên chính là thí nghiệm thể nhưng hai người bọn họ ở trước mặt mình không chút kiêng dè đàm luận vẫn làm cho Tiêu Thuần có chút ngoài ý muốn, theo bản năng liền muốn lui sang một bên tránh hiềm nghi.
Không nghĩ tới Bạch Sở Niên đột nhiên quay đầu, giơ hai tay lên há miệng ra hướng tới hắn gừ một tiếng, bởi vì là alpha thú nên lúc mở miệng răng hổ hiện ra vẫn rất rõ ràng.
Tiêu Thuần vẻ mặt mang dấu chấm hỏi, tần suất vẫy đuôi chậm lại.
Hàn Hành Khiêm hừ cười.
"Yo? Không sợ tôi?" Bạch Sở Niên thu hồi tư thế cổ quái vừa rồi lại nhàm chán chơi súng trong tay: "Vậy là đủ rồi. Bây giờ tôi không mong muốn quá nhiều."
"Tôi sẽ im lặng."
Bạch Sở Niên ấn đầu Tiêu Thuần: "Hàn ca rất tốt, không phải là lão sắc phê bình gì đâu, có thể làm quen được. Hắn lại rất thích chó, cũng may cậu không phải là giống gâu đần*, bằng không hắn sớm cũng đã ôm lấy cậu hôn lên rồi, hắn đặc biệt thích nhìn chó con vẫy đuôi đấy..."
*Giống chó Golden màu vàng lông xù dài.
Hàn Hành Khiêm nhặt gạc trong rương thuốc nhét vào miệng hắn: "Đi băng bó cho Rimbaud một chút chỗ bộ vị bị bong vảy đi."
Bạch Sở Niên đi rồi, Tiêu Thuần ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối nhìn hắn, hắn cũng nhìn Tiêu Thuần, nhịn không được giải thích: "... Lần đó chỉ là nói chuyện phiếm thôi."
Còn chưa nói xong thì Tiêu Thuần đã nhìn hắn vẫy đuôi lên.
Bạch Sở Niên nhìn một vòng tình huống thương vong, hành động cứu viện ngăn nắp cũng không có chỗ nào cần hắn hỗ trợ, vì thế yên lặng đi dạo trở về tìm Rimbaud.
Rimbaud ngồi trên sân thượng cao tầng, đuôi cá u lam rủ xuống bên ngoài tòa nhà, nhìn lên bầu trời sáng sủa, phía dưới là dòng nước chảy xiết đập vào đá ngầm.
Bạch Sở Niên bò lên, xếp chân cùng anh ngồi song song một chỗ.
"Đang nhìn cái gì vậy?"
"Một ngôi sao chết." Rimbaud nâng cằm lên, ý bảo một góc bầu trời, có một sao băng hơi đi qua.
"Kỳ thật nó chết đã rất lâu rồi, ánh sáng của nó đến bây giờ mới truyền tới, chúng ta mới có thể nhìn thấy."
Rimbaud: "Tại sao?"
Bạch Sở Niên: "Trong sách của con người viết, các nhà khoa học của bọn họ rất lợi hại."
Rimbaud: "Con người là những sinh vật lãng mạn nhất, họ nói như vậy cũng hông có gì đáng ngạc nhiên cả."
Bạch Sở Niên: "Nhưng tôi cảm thấy bọn họ nói có đạo lý, dựa theo tốc độ ánh sáng và khoảng cách tinh thể để tính toán, đích xác là cùng bọn họ nói giống nhau."
"Không." Rimbaud nâng hai tay lên, một dòng nước chậm rãi dâng lên trong lòng bàn tay hắn, bên trong tràn đầy bóng dáng bầu trời: "Tất cả những thứ đã chết đều sẽ trở về biển cả, tôi ở dưới đáy biển nhặt được rất nhiều thi thể của các ngôi sao."
"Anh nói sao biển sao?" Bạch Sở Niên khoa tay múa chân: "Năm góc hút đá ngầm, là cái mà có thể ăn lẩu được?"
"Đúng vậy. Có rất nhiều sừng, giống như các ngôi sao vậy."
Bạch Sở Niên: "Các ngôi sao dường như hình tròn."
"Có rất nhiều sừng."
Bạch Sở Niên: "Bởi vì anh là cá biển sâu thị lực không tốt."
"Không." Rimbaud dường như tin rằng anh đã đúng và nghiêm túc nói: "Tất cả mọi thứ sẽ được tái sinh trong biển."
"Sao biển không phải cũng sẽ chết sao?"
"Bởi vì bọn họ lại trở về nơi cũ, biển cả chỉ là tạm thời thu nhận bọn họ khi họ vô gia cư thôi."
"Hắn cũng vậy sao?" Bạch Sở Niên từ trong túi lấy ra hạt thủy tinh màu hồng của omega thợ làm bánh, nhìn về phía ánh sáng.
"Đương nhiên."
Mặt khác của sân chính là biển rộng mãnh liệt, Bạch Sở Niên im lặng ngồi một hồi lâu, rốt cục cũng đứng thẳng người, dùng sức ném hạt thủy tinh xuống biển.
Rimbaud nhìn chằm chằm vào một con sóng không đáng kể mà hạt thủy tinh gõ trên biển: "Đây cũng là một bằng chứng, không giao cho tổng bộ sao?"
Bạch Sở Niên: "Cậu ấy cho tôi thêm một miếng bánh ngọt, tôi cũng có thể vì cậu ấy mà viết thêm một bản báo cáo kiểm kiểm."
Rimbaud: "Tôi nhớ là em không thích ăn bánh."
Bạch Sở Niên: "Đúng, nhưng đối với cậu ta mà nói là rất đắt tiền."
Hạt thủy tinh rơi trong túi tựa chừng ngàn cân, khi ném xuống biển, Bạch Sở Niên như trút được gánh nặng.
"Cứu vớt thế giới, tôi nghĩ mình quá trâu bò rồi, tôi ai cũng không cứu được." Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn lòng bàn tay, chà xát vết máu: "Chúng ta đều sẽ chết, có lẽ cũng không cần phải làm chuyện vĩ đại gì đâu."
Rimbaud nhướng mày: "Tôi sẽ không chết, tôi là vua của hải tộc, điều này là không đủ vĩ đại sao?"
"...... Được rồi, anh rất vĩ đại... Dù sao tôi mất sáu năm để chấp nhận thực tế là tôi không vĩ đại, tôi phát hiện ra rằng tôi có thể làm điều gì mà không vi phạm pháp luật là rất tốt."
Rimbaud đột nhiên vểnh đuôi lên: "Bất ngờ thật đấy, tôi còn tưởng rằng tuổi tồn tại của em không quá năm năm."
"..." Bạch Sở Niên không nghĩ như vậy, cau mày sắp nặn ra chữ xuyên: "Đừng ngắt lời, tôi hiện tại cao hứng không nổi đâu."
"Vui vẻ một chút đi. Không ai thực sự chết trong biển đâu." Rimbaud mở tay ra, mặt nước trong lòng bàn tay phản chiếu ra viên thủy tinh vừa mới bị Bạch Sở
Niên ném xuống biển, hạt thủy tinh bị hắn đưa vào biển sâu, rơi vào một con bướm trắng khổng lồ, sò biển vì thế bắt đầu tiết ra trân châu thai nghén, chung quanh sinh trưởng ra san hô diễm lệ màu hồng phấn.
"A." Bạch Sở Niên sửng sốt một lúc lâu, kinh ngạc bám lấy tay anh.
Rimbaud cong mắt lại: "Những bản sao của em, và những con sư tử trắng con đã chết ở cảng M đều được tôi trồng dưới biển, mỗi lần chúng thở tôi đều nghe được."
Trái tim của Rimbaud là trái tim của biển, và tất cả mọi thứ phát triển trong hơi thở của anh.
Bạch Sở Niên bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng anh, hai má dán vào cổ anh: "Anh thật sự rất vĩ đại."
Sáng sớm, Bạch Sở Niên đứng ở hành lang, đại biểu tổ đặc công IOA chờ gặp giám ngục, Rimbaud đứng bên ngoài tấm thủy tinh chờ hắn.
Đêm qua ai cũng không ngủ, Độ Mặc cũng vác theo khuôn mặt có quầng thâm mắt, mắt đầy tơ máu, đứng ở bên cạnh hắn.
Bạch Sở Niên có vẻ thoải mái một chút, tay đút túi, khuỷu tay chạm vào Độ Mặc: "Nhỡ may mà bị đuổi việc có thể đến IOA làm việc đấy."
Độ Mặc không có tâm tình cùng hắn mài giũa miệng lưỡi, nhà tù xảy ra tai nạn an ninh trọng đại, tất cả quản giáo làm nhiệm vụ đều không thoát khỏi xử phạt, thậm chí quản ngục trưởng cũng có thể bởi vậy mà đổ lỗi cho nghỉ.
Cánh cửa văn phòng mở ra, cai ngục gọi họ vào.
Bạch Sở Niên thản nhiên đi vào, hắn lại đeo lại máy ức chế của mình, con chip lúc trước là một bộ giải mã, chỉ cần dán lên màn hình điện tử của bộ ức chế sẽ mở khóa trong vòng ba giây mà không làm hỏng máy ức chế.
Trại trưởng ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ, sống lưng hơi gù, hai tay đặt trên mặt bàn đầu ngón tay dán sát vào nhau, ô đen của hắn chọc vào bên cạnh bàn làm việc, ngoài cửa sổ cũng không có mưa.
"Cậu đã giúp nhà tù chế ngự cơ thể thí nghiệm vô cớ xấu đi, theo quy định tôi sẽ giảm án cho cậu." Cai ngục mỉm cười nói.
Không có cơ thể thí nghiệm nào được tổ chức giám sát phải ngồi tù bốn mươi năm, xác định rằng không có hành vi gây nguy hiểm cho nhân loại có thể được đưa ra khỏi nhà tù trong thời gian này.
Bạch Sở Niên lập tức sửa chữa hắn: "Không phải vô cớ xấu đi, không có thí nghiệm nào sẽ vô cớ xấu đi cả, là sát thủ của Hồng Hầu Điểu trong tù vượt ngục tiêm cho omega thựo làm bánh thuốc xúc tiến AC do viện 109 sản xuất, mới khiến cho hắn biến xấu đi."
Điển ngục trưởng mang theo ánh mắt có chút trắng bệch nhìn Bạch Sở Niên: "Cậu làm sao chứng minh được?"
"Tôi bắt sống tên sát thủ kia, giao cho quản giáo vị chim chuông omega Lăng Khước của các ngài rồi."
"Nhưng hắn đã chết." Điển ngục cười nói: "Tên sát thủ mà cậu nói cũng đã bị mất máu quá nhiều trên đường áp giải mà chết, tôi chỉ có thể cho rằng omega thựo làm bánh vô cớ xấu đi, thí nghiệm thể vốn đã nguy hiểm, chuyện này cho dù tuyên dương ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Bạch Sở Niên há miệng, biết bọn họ định có chết cũng không nhận nợ, giống như hội trưởng cũng không ở sau lưng nói người đúng, cũng sẽ gọi nhà tù quốc tế là nhà tù lưu manh, nói là gió thổi qua lỗ hổng cũng không quá đáng.
"Được." Bạch Sở Niên tay đút túi dựa vào tường: "Coi như ngươi thắng."
"Cậu đã có những đóng góp nổi bật để duy trì an ninh nhà tù, và nếu IOA bảo lãnh cho cậu, cậu có thể được miễn một khoản tiền bảo lãnh." Điểm ngục trưởng lớn tiếng nói: "Làm thù lao, tôi còn có thể chủ động nói cho ngươi biết một tình báo, nhà tù quốc tế cũng không có làm nghiên cứu bất hợp pháp bán lại thí nghiệm, tất cả những gì chúng tôi làm đều là vì an sinh xã hội mà chịu trách nhiệm. Lần sau khi tham dự cuộc họp, tôi sẽ yêu cầu viện 109 ngừng sản xuất và bán các thí nghiệm thể."
Nhà tù quốc tế cần phải bảo vệ hình ảnh của mình để tránh gây ra khủng hoảng xã hội, nói đến phần này, Bạch Sở Niên nếu tiếp tục tranh chấp sẽ quá không biết nâng đỡ, hắn không có khả năng yêu cầu nhà tù quốc tế cúi đầu nhận sai.
Bầu không khí hơi cứng nhắc, nhân viên bên ngoài đột nhiên chạy đến gõ cửa: "Tiên sinh, lực lượng PBB Phong Bạo đang đến, máy bay vận tải siêu thanh của họ cũng đang đậu trên đảo!"
Ánh mắt Bạch Sở Niên sáng lên, suy đoán là đội trưởng Hà mang theo chứng cứ hóa đơn đến bảo lãnh Kim Lũ Trùng.
Quản ngục không quan tâm: "Dựa vào bọn họ cũng không có tư cách đem người từ nhà tù ra!"
Nhân viên công tác lại hoảng hốt nói: "Thiếu tá Hạ Kính Thiên đã vào tòa nhà rồi!"
Trại trưởng bất động thanh sắc nắm chặt cây bút trong tay.
Cánh cửa gỗ nặng trong văn phòng được mở ra, một báo sư tử alpha mặc đồng phục PBB, đeo huy chương tua rua và mũ quân đội bước vào, ngay cả không khí cũng được lấp đầy với một áp lực nặng nề.
Rimbaud nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cảnh giác giơ đầu đuôi lên, sẵn sàng ứng phó với tình huống bất ngờ.
Bạch Sở Niên cùng hắn cũng là tuyến thể mãnh thú, thậm chí cấp bậc cũng không thấp hơn hắn, nhưng cũng cảm thấy áp lực thực thể hóa, nghe nói năng lực phân hóa của vị thiếu tá này có liên quan đến trọng lực, không chỉ như thế, càng nhiều hơn là khí tràng áp bách trong kinh nghiệm tuổi tác.
Hạ Kính Thiên cởi mũ quân đội xuống đặt trong tay, nhìn quanh văn phòng một vòng, mới hướng về phía quản ngục trưởng.
Quân hàm của hắn tuy rằng so với quản ngục trưởng thấp hơn nhưng rõ ràng trận doanh bất đồng, Hạ Kính Thiên căn bản không sợ hắn.
Hắn tháo găng tay ra, lấy ra một tài liệu từ các thành viên trong nhóm phía sau, đặt nó trên bàn của giám đốc nhà tù, nói chuyện rất ổn định: "Hóa đơn của 211 Kim Lũ Trùng được bảo lãnh bởi căn cứ quân sự PBB."
Giám ngục cười khẽ: "Bảo lãnh mà thôi, rào trận lớn như vậy làm gì?"
Hạ Kính Thiên rút ra một tài liệu có đóng dấu thứ hai đẩy cho hắn ta: "Tiên sinh, trải qua cân nhắc, nhà tù quốc tế không có tư cách bắt giữ và giám sát cơ thể thí nghiệm, từ hôm nay trở đi tất cả cơ thể thí nghiệm sẽ do căn cứ quân sự PBB tiếp nhận giám sát, tiến hành thuần hóa dẫn dắt, xin hãy phái người thực hiện đi."
Điển ngục trưởng khẽ thở ra một hơi: "Mấy con dấu này cũng không phải chỉ trong một đêm là có thể đánh đủ, xem ra là sớm đã có chuẩn bị."
Bạch Sở Niên tận lực đứng trong góc, nghĩ thầm: "Đương nhiên, bằng không tôi tới làm gì." Tuy rằng sự tình không dựa theo dự kiến phát triển, nhưng đều quy về cùng một đường.
Ngục trưởng nhẹ nhàng mím môi, nhìn Bạch Sở Niên trong góc đút quần nhìn mũi chân giả làm không khí, cầm văn kiện đứng dậy rời đi.
Hà Sở Vị ôm súng đi theo bên cạnh thiếu tá, thừa dịp hai bên giao tiếp cùng Bạch Sở Niên xì xào bàn tán.
Hà Sở Vị là không nhẹ không nặng cho hắn một quyền vào ngực: "Cứ tưởng rằng cậu đào tẩu, tôi còn thật lòng khổ sở một thời gian, bồi thường tình cảm cho tôi đi."
"Hai chúng ta ai đi theo ai chứ." Bạch Sở Niên cúi đầu miễn túi quần hắn: "Mang theo thuốc lá không, năm đồng là được."
"Ai rút đồ chơi rách nát kia chứ." Hà Sở Vị lấy họng súng vén tay hắn ra: "Thiếu tá của chúng tôi đang ở đây đấy, có cũng không thể cho cậu, cút!"
Hai người bọn họ ở trong góc lẩm bẩm, Bạch Sở Niên thoáng nhìn thấy Hạ thiếu tá đi về phía này, đành phải đứng thẳng người, lòng bàn tay phải dán lên ngực trái chào hỏi.
Hạ Kính Thiên cũng đưa cho hắn một tài liệu: "Hội trưởng các cậu đã phê chuẩn cho cậu đến căn cứ quân sự PBB phụ trợ huấn luyện rồi."
Bạch Sở Niên nhướng mày: "Sao ở đó còn có chuyện của tôi?"
"Đây là một phần thư mời sĩ quan, tôi rất thưởng thức năng lực của cậu, hy vọng các đội viên của tôi có thể học được kỹ năng hoàn chỉnh hơn từ cậu, đồng thời IOA cũng sẽ tổ chức một nhóm thành viên đến căn cứ quân sự trao đổi học tập."
Bạch Sở Niên do dự kế tiếp, cười cười: "Ngài... Có biết thân phận của tôi đi?"
Hạ Kính Thiên cũng không cảm thấy đây là trò đùa, trầm ổn nói: "Trong căn cứ quân sự không chỉ có một thí nghiệm thể, có người ban đầu khi đối với bọn họ hoàn toàn không biết gì mà mua làm vũ khí tiên tiến, cũng có người bất đắc dĩ nhận nuôi. Đồng đội của chúng tôi là con người và thí nghiệm thể, kẻ thù của chúng tôi cũng là con người và thí nghiệm thể, lực lượng PBB chỉ phân chia giữa địch và ta, không phân biệt chủng tộc."