Đầu tháng 4, cây hoa hồng sân sau tòa nhà Liên minh mở ra không ít hoa.
Nơi này hầu như không có ai đến, người làm vườn Liên minh thuê đều tương đối chú trọng thiết kế mặt tiền, đem hoa viên Tường Vi Giáng Sinh ở cửa trước tòa nhà bố trí hoa văn gấm vóc, nơi ít người đi liền buông tay mặc kệ.
Có điều là Kim Lũ Trùng rất thích tới nơi này tưới nước cho hoa, một mình im lặng, cũng không gây thêm phiền toái cho người khác. Bởi vì có cậu chăm sóc mà những bông hồng màu cam vàng kia càng thêm kiều diễm.
Mỗi ngày cậu đều đến chăm sóc hoa hồng, cuối tuần hái mấy đóa, dùng tơ nhện quấn thành một bó, mang về đặt ở đầu giường xác ướp, thay thế hoa tuần trước.
Những bông hoa thay thế cũng không bị vứt đi, cậu dệt một số lưới bằng tơ nhện, đặt hoa trên đó và treo trên tường phòng bệnh.
Tơ nhện của cậu có chức năng giữ tươi, bó hoa cũng không héo rũ, vì thế càng tích góp, hoa càng nhiều, vài tuần sau, phòng bệnh được cậu bố trí thành hoa viên.
Qua vài ngày nữa Bạch Sở Niên sẽ lên đường đi căn cứ quân sự PBB, trước khi đi hắn không yên tâm, vẫn là tới xem tình huống của Kim Lũ Trùng.
Kim Lũ Trùng đang diệt cỏ cho hoa hồng, cậu đeo găng tay và mũ che nắng của riêng mình dệt bằng tơ nhện vào bụi hoa.
Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống: "Cậu bận gì vậy, nơi này lại không có ai đến, người làm vườn cũng không thích thu dọn cái này."
Kim Lũ Trùng nghe được có người nói chuyện, vội vàng chui ra từ trong bụi hồng, vỗ vỗ đất và lá trên người, hội trưởng nói lúc nói chuyện với người khác phải nhìn vào mắt đối phương, cậu mở to đôi mắt sáng bóng kim loại nhìn Bạch Sở Niên: "Hội trưởng nói khu vườn này giao cho tôi, để cho tôi chăm sóc chúng."
"Vậy cũng không cần mỗi ngày cậu tới dọn đâu, rất mệt người."
"Không mệt đâu, ca ca." Kim Lũ Trùng trên môi cong lên, tóc xoăn dán lên trán.
Bạch Sở Niên nghẹn một chút, giống như loại từ ngữ có tình cảm ràng buộc này nghe xong liền làm cho tâm tình người ta không hiểu sao lại tốt hơn.
Hắn cũng cầm lấy bình nước, trong lòng oán giận đám lão già của hội y học đem chuyện đắc tội người khác đẩy lên người mình.
"Chuyện này... Hội y học sẽ để cho tôi tới hỏi ý kiến của cậu." Bạch Sở Niên cân nhắc nửa ngày xem mở miệng như thế nào: "Anh trai Thiệu Văn Cảnh của cậu xác định đã chết não, cậu... muốn hỏa táng anh ta không?"
Nói xong, Bạch Sở Niên vội vàng bổ sung: "Nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của cậu, đây chỉ là một quá trình, nghiên cứu của hội y khoa phải thông qua sự đồng ý của cậu mới có thể tiến hành, cậu không đồng ý hiến xác bọn họ sẽ không làm."
Đáng ngạc nhiên, thay vì nói về chủ đề này thì Kim Lũ Trùng lại nói với hắn: "Anh không cần phải lo lắng, tôi không tức giận."
Bạch Sở Niên thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật ở góc độ của Kim Lũ Trùng, hắn rất có thể lý giải, nỗi đau mất đi người thân thân duy nhất tuy rằng Bạch Sở Niên chưa từng cảm nhận qua, nhưng hắn đồng cảm.
"Anh trai tôi chưa từng chết, anh ấy vẫn luôn ở đây." Kim Lũ Trùng nhẹ nhàng khuấy động những bông hoa hồng.
Trong một tháng này, mỗi ngày đều có người đến bồi cậu, Kim Lũ Trùng trở nên hướng ngoại hơn rất nhiều, chủ động cùng Bạch Sở Niên nói về chuyện cũ.
Viện nghiên cứu 109 ban đầu vẫn duy trì quan hệ hợp tác với công ty thiết bị y tế của Thiệu Văn Cảnh, đột nhiên có một ngày viện nghiên cứu đặt mua một nhóm thiết bị bồi dưỡng từ công ty của Thiệu Văn Cảnh, bởi vì vẫn hợp tác nên Thiệu Văn Cảnh cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi bọn họ yêu cầu quy mô thùng chứa nuôi cấy phù hợp với hình thể người lớn, Thiệu Văn Cảnh mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay từ khi em trai tốt nghiệp tiểu học, Thiệu Văn Chương đã lên kế hoạch lại phạm vi kinh doanh của công ty mình, không còn liên quan đến vùng xám nữa. Sau khi nhìn thấy yêu cầu tùy chỉnh, Thiệu Văn Cảnh cảm thấy trong này có vấn đề, hắn làm kinh doanh thiết bị y tế chính quy, không muốn kiếm thêm tiền không rõ lai lịch, vì thế tạm thời hủy bỏ hợp tác, bồi thường cho viện nghiên cứu một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng lớn.
Nhưng loại thiết bị mà viện nghiên cứu 109 muốn cần kỹ thuật đặc thù tương ứng, lúc ấy chỉ có thiết bị của công ty của Thiệu Văn Cảnh có thể mua được, một giám đốc điều hành của viện nghiên cứu tên là chim ruồi Ngải Liên chủ động mời Thiệu Văn Cảnh đến thăm phòng thí nghiệm, cũng chia sẻ kế hoạch thực nghiệm với hắn.
Kế hoạch chi tiết lớn mà hắn đưa ra chính là kế hoạch sáng tạo vũ khí tác chiến đặc chủng, Ngải Liên nói cơ thể thí nghiệm chẳng qua chỉ là một loại vũ khí đặc thù mà thôi, hy vọng bọn họ có thể tiếp tục hợp tác lâu dài.
Thiệu Văn Cảnh biết sự tình không đơn giản như vậy, bởi vậy khéo léo từ chối hợp tác.
Không ngờ có một ngày, giáo viên nhà trường gọi điện thoại tới hỏi em trai Văn Trì vì sao không đến trường, Thiệu Văn Cảnh mới biết viện nghiên cứu không muốn từ bỏ hợp tác với hắn, thậm chí vì thế mà không tiếc bắt cóc Văn Trì để uy hiếp hắn.
Chim ruồi Ngải Liên liên lạc với hắn qua email và yêu cầu hắn lấy thiết bị thành phẩm để đổi lấy em trai mình.
Thiệu Văn Cảnh nghe được giọng em trai trong điện thoại, chỉ có thể đáp ứng, chuẩn bị thiết bị đi trao đổi em trai.
Nhóm thiết bị này cần phải tùy chỉnh ở Đức, chỉ riêng tùy chỉnh đã mất một năm, trong thời gian này mặc kệ Thiệu Văn Cảnh cứng rắn uy hiếp hay là mềm nhũn yêu cầu, bọn họ đều không chịu trả lại Thiệu Văn Trì, hơn nữa, bọn họ cũng không sợ cảnh sát.
Rốt cục, thiết bị vận chuyển trở về, Thiệu Văn Cảnh suốt đêm dẫn người đi giao hàng.
Quả nhiên, sau khi viện nghiên cứu lấy được hàng bèn trở mặt không nhận người, cũng không có ý định giao nộp Văn Trì.
Dưới sự uy bức dụ dỗ của Thiệu Văn Cảnh, các nhà nghiên cứu đến giao nhận hàng hóa thừa nhận, bọn họ đã đem Thiệu Văn Trì cải tạo thành vũ khí tác chiến đặc chủng, số hiệu 211, mã là Kim Lũ Trùng.
Thiệu Văn Cảnh nổi giận, một lần nữa mở hầm đạn dược bụi bặm, mang theo người dẫn súng xông vào viện nghiên cứu, cảnh sát đi theo sát phía sau.
Khi đó Thiệu Văn Trì đã trở thành Kim Lũ Trùng trong thời kỳ nuôi dưỡng, ánh mắt đờ đẫn, không cách nào trao đổi.
Chim ruồi Ngải Liên mở máy ức chế Kim Lũ Trùng ra, muốn cậu giết chết Thiệu Văn Cảnh, nhưng Kim Lũ Trùng vẫn thờ ơ đứng đó, Ngải Liên bảo nghiên cứu viên rót cho cậu liều thuốc xúc tác chiến đấu liều lớn hơn, Kim Lũ Trùng không khống chế được nhào tới Thiệu Văn Cảnh, cắn xé da thịt của hắn.
Thời gian một năm này, Thiệu Văn Cảnh cũng không nhàn rỗi, hắn đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất, tìm mọi biện pháp điều tra chi tiết về vũ khí tác chiến đặc chủng, biết được lượng thức ăn của cơ thể thí nghiệm đạt tới một giá trị quan trọng nào đó sẽ tiến hóa từ thời kỳ nuôi dưỡng đến giai đoạn trưởng thành, đến lúc đó thực lực tăng vọt, năng lực hiểu biết khôi phục, Thiệu Văn Cảnh có thể cứu Văn Trì ra ngoài.
Vì thế Thiệu Văn Cảnh làm bộ phản kháng không nổi, nằm trên mặt đất mặc kim lũ trùng cắn xé, Kim Lũ Trùng ăn sạch thịt trên ngực và nửa mặt bả vai của hắn.
Trong khi đó, số lượng máy dò chỉ số tiếp theo với Kim Lũ Trùng tăng vọt.
Khi lượng thức ăn đạt tới 99,97%, chim ruồi Ngải Liên rốt cục ý thức được âm mưu của Thiệu Văn Cảnh, lập tức khởi động lại máy ức chế Kim Lũ Trùng, đồng thời phóng ra thí nghiệm đời đầu 1513 Xà Nữ Mục xua đuổi kẻ xâm nhập, truy sát Thiệu Văn Cảnh.
Khi đó căn bản không có ai chứng kiến thí nghiệm thể, Thiệu Văn Cảnh lại bị trọng thương, cái chết của hắn cơ hồ không thể nghi ngờ.
Nhưng sau khi chiến đấu kết thúc, viện nghiên cứu thu hồi Kim Lũ Trùng cùng Xà Nữ Mục, đi tìm kiếm thi thể, Thiệu Văn Cảnh lại mất tích, sau đó không có tin tức gì, từ người này bốc hơi.
Mấy năm sau, Kim Lũ Trùng được bồi dưỡng đến trạng thái thích hợp, vừa lúc Nhữ Thành của tập đoàn Nhữ Nhược Phương Thành tới thu mua một con vật thí nghiệm, bọn họ buôn bán tiền bạc lai lịch không sạch sẽ, cần phải trả cho Hồng Hầu Điểu cái gọi là "phí bảo hộ", đem tiền bẩn rửa sạch, tặng một vũ khí mới lạ qua.
Sau khi Kim Lũ Trùng rời khỏi viện nghiên cứu, kỳ thật cũng không có ký ức rõ ràng gì, nhưng bản năng thúc đẩy cậu về nhà.
Cậu dựa vào trí nhớ cơ bắp tìm được mật thất tủ sách trong nhà, tủ sách dời đi, thấy Thiệu Văn Cảnh nằm trên giường trong phòng kín, dùng tơ nhện đem toàn thân mình bọc thành một cỗ xác ướp.
Trong tay hắn cầm một con dao, thoạt nhìn vết máu trên lưỡi dao đã sớm khô cạn nhiều năm, chỗ tuyến thể vốn đang sinh trưởng ở sau gáy hắn bỗng trống rỗng, vết máu nhuộm đỏ ga giường, hiện tại đã chuyển sang màu đen.
Xác ướp đặt một chiếc AK-74 đầy vết trầy xước, vị trí của súng được quấn quanh một tuyến
thể vẫn còn đập bằng tơ nhện.
Dưới súng đè một lá thư--
"Anh biết nếu em còn sống, em nhất định sẽ về nhà.
Văn Trì à, sau này khẩu súng này sẽ thay anh bảo vệ em, người cuối cùng yêu em cũng sẽ biến thành những vì sao, mãi mãi chiếu rọi em, đây là một định luật, em không nên đau lòng.
Mãi mãi yêu bảo bối của anh, anh sẽ mãi bên em.
Anh trai cả, Văn Cảnh."
Nghe xong câu chuyện của Kim Lũ Trùng, đầu óc Bạch Sở Niên trống rỗng, đứng bên cạnh hoa viên để trống thật lâu.
Nguyên bản hắn còn muốn, nếu Kim Lũ Trùng hy vọng an táng anh tran cậu ta, hắn có thể dùng năng lực phân hóa tiêu diệt của hắn, giúp Kim Lũ Trùng biến xác ướp thành một viên thủy tinh châu, để cho cậu có thể lúc nào cũng đeo anh trai trên người, hiện tại lại cảm thấy, cho dù như vậy cũng vĩnh viễn không đủ.
"Anh trai cậu để lại thân thể cho cậu, kỳ thật là muốn dùng phương thức này để ở bên cạnh cậu đi." Bạch Sở Niên ngồi xổm trên mặt đất, dùng cuống hoa vẽ trên mặt đất: "Tuyến thể của anh ta còn sống, nếu chôn cất, anh ta hẳn là có thể cảm giác được lạnh đi?"
Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút: "Nếu như tôi không còn, tôi cũng muốn đem tuyến thể lưu lại cho người tôi yêu, sống cùng một chỗ với với người đó, nếu người ấy nguyện ý nhận lấy, tôi sẽ cảm thấy rằng mình không bị vứt bỏ."
Hậu kỳ 8
Đêm đó Bạch Sở Niên gọi điện thoại cho Hàn Hành Khiêm.
Ngày hôm sau, hội y khoa cho biết từ chối tiếp nhận thi thể của Thiệu Văn Cảnh, thi thể được bọc trong tơ nhện vĩnh viễn sẽ không bao giờ thối rữa, cũng không có mùi hôi, không ảnh hưởng đến người khác, vì thế đành để lại cho Kim Lũ Trùng.
Khi Kim Lũ Trùng đi đến khu vườn, cậu lại giống như ban đầu mang xác ướp của mình, làm cỏ tưới nước cho hoa.
Khả năng phân hóa M2 của cậu dùng hai sợi tơ có thể khống chế được, tơ nhện mảnh khảnh phất phất trên không trung, nối liền với thân thể xác ướp cùng tứ chi mười ngón tay.
Ngón tay Kim Lũ Trùng khống chế tơ nhện nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, xác ướp liền từ trên lưng cậu đi xuống, nhấc ấm đun nước đến bên vòi nước đổ nước, lại mang về đưa cho Kim Lũ Trùng, động tác cực kỳ linh hoạt sống ộng.
Hậu kỳ 9
Lại nói tiếp, chuyện Bạch Sở Niên và Rimbaud lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Bạch Sở Niên tiêu hóa thật lâu, thường xuyên vào lúc đêm khuya yên tĩnh lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong ngăn kéo ra xem dưới đèn bàn.
Hắn đặc biệt mua một quyển sổ thật dày ở cửa hàng văn phòng phẩm dưới lầu chung cư, buổi tối thừa dịp Rimbaud ngủ, lặng lẽ viết ra ý tưởng cùng chuẩn bị hôn lễ của hai người, chờ từ căn cứ quân sự trở về sẽ xử lý.
Kiểu dáng nhẫn cưới cũng nói rõ với nhà thiết kế, Lục Thượng Cẩm mặt mũi đủ lớn để nhờ nghệ sĩ kỳ cựu của Fantastic World Design đích thân thiết kế nhẫn cưới cho Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên lấy ra tiền tiết kiệm tích góp hơn ba năm lên tới tám con số, âm thầm chuẩn bị. Hắn hút thuốc cũng không hút loại hơn mười đồng, tiêu tiền cho Rimbaud ngược lại mắt cũng không chớp.
Nhưng trong khoảng thời gian này cũng không thể không làm gì cả.
Bạch Sở Niên chọn một ngày lành tháng tốt mời đồng nghiệp ăn cơm, tùy chỉnh một cái bánh hình vuông khổng lồ, mười tầng, liền làm thành ngoại hình giấy chứng nhận kết hôn, trước mặt mọi người tuyên bố mình đã đính hôn, rất nhanh là có thể uống rượu mừng rồi.
Nhóm alpha vừa hâm mộ vừa ghen tị, còn có một ít tiểu soái O hoàn toàn hết hy vọng mượn rượu giải sầu.
Đoàn Dương ở phòng kỹ thuật bưng ly rượu bát quái hai người bọn họ: "Nhân ngư thật sự xinh đẹp nhưng mà quá hung dữ, sao cậu lại chế phục được anh ta vậy?"
"Ai nói, giữ chỗ nào cơ chứ? Anh ấynhỏ như vậy, tùy tiện dỗ dành liền chạy tới làm nũng." Bạch Sở Niên vui vẻ uống thêm mấy chén: "Anh ấy rất mềm mại, hắc, ở trước mặt tôi liền ngoan ngoãn."
Ngày đó hắn tránh Rimbaud đi ra, dù sao cũng là trường hợp đồng nghiệp của mình, lo lắng Rimbaud sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng luôn có loại đồng đội heo như chim bồ câu rừng ngây ngô này, hắn chụp ảnh liền gửi cho bạn bè, ai cũng không che chắn, còn tag luôn tên Bạch Sở Niên vào lớn tiếng chúc mừng.
Bọn họ đang uống rượu, cửa đột nhiên gõ lên, Bạch Sở Niên sửng sốt, nhìn xem các vị ở đây cũng không có ai vắng mặt, sẽ là ai tới đây?
Mở cửa ra, nửa người trên của Rimbaud mặc âu phục, trong tay ôm hoa xuất hiện ở cửa.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây người.
Rimbaud cố gắng nhón gót đuôi cá, dùng một đoạn xương cá tận lực dựa vào phía sau chống đỡ thân thể, muốn cho mình cao hơn Bạch Sở Niên, nhưng thất bại, như vậy anh sẽ đứng không vững.
Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn hoa cầm trong tay anh, tươi cười ngưng đọng-- trong bọc giấy đen bọc một bó hoa trắng.
Bạch Sở Niên: "... Cho nên, liên quan đến việc phối màu, anh dựa vào cái gì mà chọn hoa kiểu này vậy?"
Rimbaud nghiêm túc giải thích: "Trong u tối sẽ có Bạch Thứ Mân bên em!"
*Đặng: Rimbaud chơi chữ, trong tiếng Trung câu trên có 2 chữ hắc (đen) và bạch (trắng, sáng). Bạch Thứ Mân là tin tức tố của Rimbaud, ngoài ra Bạch còn là họ của BSN, ý Rimbaud muốn bày tỏ là anh sẽ luôn bên e cho dù có là thời khắc tối tăm đi nữa.
Bạch Sở Niên chăm chú nhìn đôi mắt màu lam sâu thẳm xinh đẹp của anh, nương theo men rượu, một tay ôm lấy anh, nâng mông đặt Rimbaud lên tường dùng sức hôn, lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn trong túi, từ trong hộp vải nhung lấy ra, không cho người cự tuyệt mà trực tiếp đeo trên ngón tay Rimbaud.
Trong ngón tay Rimbaud có màng, chiếc nhẫn sẽ bị kẹt ở vị trí màng, Bạch Sở Niên nhìn nhân ngư kiều diễm ướt át trong ngực, dục vọng chiếm hữu cùng khát vọng bí ẩn nhất trong lòng bùng lên, hắn dùng sức đem nhẫn đeo vào, sau đó điên cuồng phóng thích tin tức tố trấn an, để cho cái mang bị nhẫn xiên vào làm rách nhanh chóng khép lại, đem nhẫn phong bế trên ngón tay.
Đồng nghiệp xung quanh ồn ào xem náo nhiệt lập tức bị cỗ tin tức tố Brandy nồng đậm này làm cho choáng ngợp.
Giữa ngón tay đau một chút, Rimbaud cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đã sinh trưởng ở giữa ngón tay mình.
"Đau quá."
Bạch Sở Niên hôn lên miệng anh, không cho phép anh hô hấp.
Hậu kỳ 10
Tin tức Bạch Sở Niên say rượu cưỡng hôn Rimbaud cưỡng chế đeo nhẫn Rimbaud lan truyền ra ngoài, thậm chí có người nặc danh bịa đặt Bạch Sở Niên có khuynh hướng ngược đãi.
Sau khi về nhà, Rimbaud dựa nghiêng vào ghế sofa đơn, vui vẻ thưởng thức chiếc nhẫn trên tay, viên kim cương màu hồng khảm thành hình móng chân mèo.
"Đồ vật rách nát của nhân loại đôi khi cũng quả thật rất đẹp." Rimbaud cầm súng chĩa vào gáy Bạch Sở Niên: "Cho nên em có thể xốc áo sơ mi của tôi lên trước mặt mọi người, sau đó hôn môi tôi, lại đưa tay vào dưới vây của tôi làm loạn sao?"
Bạch Sở Niên tỉnh rượu, quỳ gối trên bàn phím, úp mặt vào tường, giữa tóc đen toát ra hai tai sư tử trắng rủ xuống miệng kêu ư ử.
_"Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều" End_
____