Những giọt nước tanh mặn theo sợi tóc báo đen nhỏ xuống dưới, Bạch Sở Niên tiến lại gần ngửi ngửi: "Trong nước này đều trộn với dược thủy, bên ngoài rò rỉ rất nghiêm trọng sao?"
Hắc báo tích chữ như vàng, đẩy mặt Bạch Sở Niên từ bên người ra xa: "Đã thấm nhuần hải vực bán kính mấy trăm thước rồi."
Con ngươi ngẩn người của Rimbaud giật giật, không nói gì.
"Anh sợ bọn tôi chết ở chỗ này cho nên cố ý tới cứu chúng tôi, miễn cho ngày sau không có ai nhắm vào viện nghiên cứu cũng không có người với Chú Sứ, người làm con rối chống lại phải không, thật cảm động nha." Bạch Sở Niên lắc lắc đầu, vẩy khô nước trên đầu, vẩy tung tóe lên cả người hắc báo, hắc báo nhíu mày đứng dậy né tránh.
"Satan ở bên trong." Bạch Sở Niên một lần nữa đem mái tóc rối bời trên trán hất lên đầu, ngẩng đầu ý bảo trần nhà: "Hắn ở trong toilet phía trên, nhất thời không ra được, anh muốn đi xem bạn cũ sao, nghe nói hai người còn có một đoạn nghiệt duyên, cùng omega đối chiến mà cuối cùng lại thua, báo hoa à, anh quá không được rồi."
Con ngươi dọc của hắc báo chậm rãi di chuyển về phía Bạch Sở Niên: "Cậu không phải cũng thua sao?"
"Đúng vậy, tôi nhận thua, tôi chính là không được." Bạch Sở Niên ngồi xổm bên đuôi Rimbaud, lau sạch nước biển độc hại dính trên vảy cho anh, lại siết chặt nước biển trong tóc vàng, tháo gân da màu lam trên cổ tay mỗi ngày đều giúp anh buộc nửa tóc dài: "Anh không cần cảm thấy mất mặt, hiện tại thế đạo này chính là omega lợi hại hơn một chút, alpha có thể làm gì chứ, phân hóa không nhanh bằng omega, câp bậc lại không dễ tăng lên, xác suất mô phức thấp, đánh nhau không được, cũng không biết sinh con, chỉ có thể chiếu cố vợ dỗ vợ vui vẻ lấy chút tiền tiêu vặt như vậy thôi."
"Rimbaud, anh đi ra ngoài trước gọi người cứu viện đi." Bạch Sở Niên chỉ cho anh một phương hướng cửa khoang.
Hắc báo bất động thanh sắc hít sâu một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Hắn nhẹ người nhảy lên, hai tay bám vào lỗ thông hơi, theo thông đạo trèo lên.
Phía trên cũng bị rò rỉ nước, trong tủ lạnh bị hư hỏng đổ ra thuốc vỡ. Hắc báo đi về phía cửa toilet bị khóa chết, bước chân đạp lên một tầng nước nông, ào ào vang lên.
Đi đến cửa, có một khóa mật khẩu bên cửa. Hắc báo nhìn không chớp mắt, tay nhẹ nhàng đặt trên khóa mật mã, số trên màn hình điện tử khóa mật mã bỗng nhiên xuất hiện một hàng loạn mã, sau đó ting một tiếng đèn xanh bật lên, hiển thị đã bật.
Hắc báo đẩy cửa đi vào, sau khi hắn bước vào phòng, cánh cửa phía sau từ từ đóng lại.
Satan đứng ở giữa toilet, đầu ngón tay tái nhợt treo đồng hồ đeo tay màu vàng, áo choàng che khuất khuôn mặt, trên đầu có hai sừng dê.
"Cậu tới rồi." Thanh âm của Satan có chút suy yếu.
"Sao không chạy?" Hắc báo hỏi: "Với năng lực của cậu, cậu sẽ không rơi vào tình trạng này được."
"Tôi không biết bơi."
"Tôi không phải tới cứu cậu, chỉ là đến thăm cậu, cũng từng làm bạn qua, đến tiễn đưa cậu đi."
"Tìm được người dẫn đường rồi sao, Ma Sứ?" Satan cắn ra hai chữ này mang theo hận ý.
"Tìm được rồi, chúng ta cũng đều thống khổ, không tự do như cậu nghĩ đâu." Hắc báo nhẹ giọng nói: "Cho cậu một lời khuyên, nếu đã rơi vào trong tay Bạch Sở Niên rồi thì đừng có mà mong được ý đồ chạy trốn, cũng đừng công kích nhân loại bên cạnh hắn. Như vậy cậu sẽ sống sót."
"Thật là từ bi." Tiếng cười u ám từ dưới áo choàng phát ra.
Hắc báo cùng hắn không còn gì để nói, xoay người trở về đường cũ.
Trong nháy mắt xoay người, sau lưng hơi lạnh, Satan giơ tấm thủy tinh trong tay dính dược thủy dính vào từ sau gáy báo đen đâm xuống.
Hắc báo dừng bước, nhắm mắt lại.
Tay Satan đột nhiên đình trệ giữa không trung, không khống chế được mà rụt trở về, hai tay giống như bị một cỗ lực lượng vô hình khép lại cùng một chỗ, một cỗ áp lực trầm trọng khiến hắn quỳ xuống.
Khả năng phân hóa J1 của Ma Sứ là "Đọa lạc quy y": Khả năng im lặng, nhắm mục tiêu vô hiệu hóa hành động, để mục tiêu chỉ có thể duy trì tư thế hành hương không thể di chuyển.
Nhưng điều này cũng không thể cản trở đồng hồ đeo tay màu vàng của đầu ngón tay Satan lắc lư trái phải, mũi kim lùi về phía sau.
Mà trong nháy mắt, hắc báo đã xuất hiện ở phía sau Satan, giơ ngón trỏ lên dán lên môi, nhẹ giọng nói: "Vô hiệu hóa, khấu trừ tương lai."
Mũi kim lui về phía sau bị đình trệ trên mặt đồng hồ, mũ choàng của Satan đã rơi xuống từ đầu lộ ra một khuôn mặt hoảng sợ tái nhợt rơi nước mắt.
Khả năng phân hóa A3 của Ma Sứ: "Lời thì thầm ma quỷ": Năng lực trầm mặc, nhắm vào năng lực vô hiệu hóa, tùy chọn mục tiêu một loại năng lực phân hóa bị cấm, có thể thay đổi mục tiêu, cũng có thể thay đổi năng lực vô hiệu hóa.
"Đủ rồi. Vĩnh biệt!"
Hắc báo mở cửa rời đi, Satan đưa tay nắm lấy góc áo hắn, lại bị cửa lạnh như băng chặn trở về, hắn nắm chặt nắm đấm từng chút từng chút nện lên sàn nhà, gào thét cười to: "Cậu thật sự là từ bi đấy! Tôi phải giết cậu... Quay lại đây..."
Sau khi năng lực bị vô hiệu hóa, hiệu quả tạm thời không thể xuất hiện, nhưng năng lượng tuyến thể tương ứng vẫn luôn tiêu hao, cuối cùng Satan vì mất năng lực nên hôn me ngã ở phía sau cửa.
Lúc hắc báo đi ra, Bạch Sở Niên đang dán cửa nghe động tĩnh bên trong, hắc báo vừa kéo cửa đi ra Bạch Sở Niên liền ngã cái rầm xuống. Bên kia Satan lẳng lặng ngã trên mặt đất, khuôn mặt yên tĩnh, hiện tại xem ra kỳ thật bộ dạng cũng không tệ lắm.
"Dù sao cũng ngất đi rồi, liền cùng nhau mang đi đi." Bạch Sở Niên gạt kéo mặt hắn: "Còn rất xinh đẹp nha."
Bạch Sở Niên lôi kéo cánh tay Satan kéo hắn lên, kéo đến bên cạnh hắc báo: "Cho anh ôm này, nghe thế nào cũng giống như hai người có chút tư tình, năm đó ở trong hộp quan sát, anh là cố ý thua hắn?"
"Hắn muốn sống như vậy, nhường cho hắn cũng không sao cả."
"Nghiên cứu viên nhìn thấu anh đang thả nước cho nên cuối cùng vẫn chọn anh sao?"
"Có lẽ thế đi."
"Hắn nói anh tiêm dược tề mô phức chuẩn, anh có biết không?"
"Là màu đen."
"Có tác dụng gì?"
"Lúc trước nửa người dưới của tôi là báo."
"Ồ... Hả???" Biểu tình của Bạch Sở Niên nhất thời ngưng đọng, trong ánh mắt khẽ cười hì hì phiêu tán đi trở nên lạnh lùng nhìn hắc báo.
"Đúng, là cái mà giống như cậu nghĩ đấy." Hắc báo từ trong tay hắn đón Satan tới, khiêng lên vai: "Sau khi Rimbaud cùng cậu thắng trận, đã bị tiêm dược tề mô phức, tôi đã thấy qua bộ dáng anh ta biến ra hai chân người, có điều là chức năng trao đổi chất của thân thể anh ta tựa hồ rất cường đại, loại hình thái này chỉ duy trì một đoạn thời gian liền biến mất, nhưng điều này cũng đủ để ngăn cản anh ta, bởi vì anh ta sẽ không dùng chân để đi."
Bạch Sở Niên nắm lấy hắc báo, dùng sức nắm chặt hắn, ánh mắt trừng đến tơ máu đều căng thẳng: "Bọn họ đã làm gì Rimbaud?"
"Cậu tự đi hỏi đi."
"Anh ấy nói mình có bỏ lại một thứ gì đó ở viện nghiên cứu."
"Là mẫu vật trân châu đi, kích thước tầm cỡ nắm tay. Các nghiên cứu viên đã cố gắng nhét nó trở lại vào cơ thể Rimbaud,
nhưng anh ta đã chống cự bạo loạn và giết chết một số nghiên cứu viên. Nghe nói PBB đã bắt giữ Ma Âm Thiên Thiền, hắn và hộp quan sát của Rimbaud rất gần, hắn biết đấy."
"Mẫu vật trân châu gì?" Bạch Sở Niên kinh ngạc đỡ lấy vách tường lạnh như băng, tự hỏi, ánh mắt thất thần, một cỗ khí tức điên cuồng từ trong cơ thể hắn tràn ra, vòng cổ trên cổ bỗng nhiên siết chặt, siết chặt Bạch Sở Niên quỳ trên mặt đất đến không thở nổi, đầu ngón tay theo bản năng liều mạng nhét vào bên cạnh vòng cổ để cho mình có thể hô hấp, khí tức xao động trong cơ thể mới bị áp chế xuống.
Khi Bạch Sở Niên suýt nữa mất khống chế, cánh tay hắc báo phủ một lớp thủy tinh, cũng bởi vì hắn bảo hộ nên Satan đang bị hôn mê trên vai hắn mới không bị ép thành một quả cầu thủy tinh.
"Cậu đã tới cấp bậc này rồi, bước tiếp theo là hủy diệt hay là tự do. Dù nó là gì, hay nó là giá trị ghen tị." Hắc báo hơi cúi người, giơ ngón trỏ lên bên môi, giúp hắn một phen: "Vô hiệu hóa, hủy diệt."
Thủy tinh bao trùm trên người hắn lặng yên biến mất, ánh mắt sung huyết biến lam của Bạch Sở Niên rốt cục khôi phục nguyên trạng.
Bên ngoài tàu ngầm truyền đến một số tiếng thăm dò gõ cửa, xem ra ra Rimbaud đã mang đội tìm kiếm cứu nạn tới đây. Ngoài ra, còn có khí tức của omega cao cấp A3 khác tiếp cận.
"Có một con chuột đồng vẫn đi theo tôi." Hắc báo nói.
"À, đó là sếp của tôi." Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất, nhìn mặt đất ẩm ướt xuất thần: "Giữ Satan lại đi, anh không mang đi được đâu."
Khí tức của chuột đồng càng ngày càng gần, hắc báo không dừng lại lâu, đem Satan đặt trên mặt đất, lặng lẽ rời đi.
Bạch Sở Niên nhấc cánh tay Satan lên, thu thập một bộ biểu tình thoải mái, giơ ngón giữa lên với camera trong toilet, lưu lại một câu cho viện nghiên cứu không biết còn đang quan sát chiếc tàu ngầm này hay không: "Các ngươi sắp xong đời rồi."
Sau đó kéo Satan hướng khí tức đi tới đi lui.
Bởi vì va chạm mà cửa khoang biến dạng nghiêm trọng bị cưa ra, đại lượng nước biển tràn vào, Rimbaud từ ngoài khe hở thò đầu vào, đưa cho Bạch Sở Niên một tay.
Bạch Sở Niên nắm chặt lấy anh, Rimbaud liền kéo hắn ra ngoài. Các nhân viên y tế và các thành viên khác của nhóm đặc vụ mặc quần áo lặn bảo hộ khép kín dọc theo một lối đi được mở ra bởi Rimbaud thanh lọc, dưới sự hướng dẫn của Thương Tiểu Nhĩ tiến vào bên trong tàu ngầm tiến hành điều tra toàn diện.
Sau khi lên bờ, trời đã sáng, bờ biển tập trung nhiều cảnh sát liên minh giữ gìn trật tự, còi báo động vang lên, nhiều phóng viên xung quanh đang vây xem và phỏng vấn.
Tất Lãm Tinh đơn giản ứng phó mấy đợt truyền thông sau đó tìm cơ hội trốn, từ trong lều trại cấp cứu lấy khăn tắm cho Bạch Sở Niên khoác lên người đưa cho hắn lau khô, tuy rằng thời tiết chuyển ấm nhưng gió sáng sớm vẫn lạnh như cũ.
Bạch Sở Niên lau nước trên đầu: "Tiêu Thuần thế nào rồi?"
"Lúc bình minh bác sĩ Chung lái xe đích thân đến đón cậu ta về rồi. Lúc đi cũng đã hoàn thành cấp cứu, bác sĩ nói đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, hơn nữa năng lực của bác sĩ Chung là giải độc bách độc, tôi nghĩ... Sẽ ổn thôi."
Bạch Sở Niên thở phào nhẹ nhõm, đem khăn tắm ướt ném lại cho Tất Lãm Tinh: "Lần này làm không tệ, đáng tin cậy đấy."
Tất Lãm Tinh nắm chặt lông mày rốt cục buông ra một chút.
Bạch Sở Niên nhìn Rimbaud đang ngồi bên bờ nhàm chán, trong lòng rất không có tư vị.
Trong ba năm bọn họ chia tay này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không chỉ như mấy câu nói hời hợt của Rimbaud đơn giản như vậy. Nhưng mặc kệ hắn hỏi như thế nào, Rimbaud căn bản không nguyện nói.
Có lẽ vì thân phận khiến cho Rimbaud không thích tỏ ra yếu thế với người khác, cũng khinh thường dây dưa chuyện cũ. Bạch Sở Niên hoàn toàn có thể tưởng tượng được trước khi gặp mình, anh là một omega lãnh khốc tiêu sái như thế nào.
Mặc kệ như thế nào, có một chuyện Bạch Sở Niên vô luận như thế nào cũng muốn hỏi ra miệng. Hắn đi qua, ngồi xổm bên cạnh Rimbaud, lẳng lặng quan sát anh.
Đã thấy Rimbaud quỳ gối bên mép nước, nâng lên một nắm nước biển, bên trong có một con cá nhỏ đã phơi bụng trắng bệch chết đi.
Nước biển màu xanh nhạt trong tay Rimbaud trở về trong suốt, những con cá nhỏ bé bơi lội, Rimbaud đem nước tinh khiết thả trở lại biển, con cá con kia lại một lần nữa bị nước biển ngâm nhiễm thuốc nuốt chửng, rất nhanh liền ngửa bụng trắng theo sóng biển cuốn trôi.
Không biết Rimbaud ở chỗ này lặp lại bao nhiêu lần động tác giống nhau, anh rốt cục cũng thấy phiền, hung hăng cầm lấy một nắm cát dùng sức ném vào trong nước.
"Faak! (Fuck)"
Lời nói đến bên miệng đột nhiên nuốt trở về, Bạch Sở Niên nắm lấy tay anh, kéo anh vào trong ngực, phóng ra pheromone trấn an, vỗ nhẹ lưng anh, hai tay chống lên bãi cát, kề sát vào anh, môi dán vào khóe môi anh an ủi: "Anh đừng nóng vội, chúng ta khẳng định sẽ giúp anh làm sạch sẽ."
"Giúp tôi?" Rimbaud cười ra tiếng, thân thể căng thẳng từ trong ngực Bạch Sở Niên mềm mại xuống: "Có đôi khi tôi sẽ cảm thấy vô lực, tựa như ở cùng một chỗ với một đám hài tử không biết tốt xấu gì, cầm bút chì màu sơn tường, dùng tuốc nơ vít cạy TV, móc miếng bọt biển trong sô pha ra, sau đó vẻ mặt dơ bẩn ngồi trên mặt đất chờ tôi thu dọn."
"Tôi thật sự không rõ, đây là đang làm cái gì đây?" Rimbaud nắm lấy cổ tay Bạch Sở Niên, lôi kéo anh phất tay áo rời khỏi bờ biển, tóc vàng buộc vén ra sau đầu: "Cứ như vậy đi, tôi không quản nữa."