Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
1 điểm chỉ số thông minh cùng 3 điểm chỉ số thông minh, chênh lệch không lớn, tương đương không biến hóa.
Cho nên cô tỉnh táo một chút đi, đừng bay xa!
Chỉ số thông minh của cô thật sự không cao!
Cô có thể tự tin, nhưng không thể tự tin mù quáng, cô làm nổi không?
"Nhưng mà, có thể, giả vờ như người bình thường." Phồn Tinh rất chấp nhất.
Sưu Thần Hào cho rằng khi cô đối diện người bình thường, thì cô cảm thấy xấu hổ, cho nên tâm tâm niệm niệm muốn dung nhập vào cộng đồng của họ.
Kết quả, sau đó nó nghe thấy cô nãi nãi này nói: "Lấy 3 điểm chỉ số thông minh, giả vờ làm người bình thường, lừa hết tất cả bọn họ. Chứng minh bọn họ, còn ngốc hơn cả ta, hì hì."
【. . .】 Sưu Thần Hào cảm thấy nó không lời gì để nói.
Dung lượng não thì nhỏ, nhưng ý xấu thì cực lớn, này mẹ nó quả thật không hơn không kém ma quỷ!
Cô xem cô đi, rõ ràng chỉ là một đứa ngốc, thế mà cứ nghĩ đi lừa người khác, cô có thấy quá đáng không hả?
"Nhị Cẩu, thái độ vừa rồi của mi với ta, quá kém. Đem tên mi ghi lên sổ đen, về sau mi phải ngoan ngoãn nha." Phồn Tinh không chút do dự kéo ra sổ đen, viết tên Sưu Thần Hào lên.
【Ghi tên lên sổ đen, sau đó thì thế nào?】 Sưu Thần Hào muốn biết, cô có thể làm gì được nó.
"Sau đó. . ." Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu: "Liền không che chở Tiểu Hoa Hoa, làm mi không vui vẻ."
Con mẹ nó!
Cô là đồ ma quỷ!
Nghe một chút, đây là lời con người có thể nói ra sao?
Ỷ vào hiện tại không có tình cảm với Chiến Thần ba ba của ta, cho nên không kiêng nể gì bắt nạt hắn, đây là việc một đứa ngốc có thể làm ra sao?
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh thích ý ngồi dưới khán đài.
Trong tập một của tiết mục đã chia hai trăm thí sinh tham dự thành các tổ, tổng cộng có các cấp bậc từ A đến F, cấp A mười người, BCD mỗi cấp ba mươi người, cấp E và cấp F mỗi cấp năm mươi người, tổng cộng vừa đủ hai trăm thí sinh.
Mỗi một tháng sẽ trình diễn sân khấu khảo hạch một lần, loại đi ba mươi người.
Sáu tháng cuối cùng, sau khi loại đi một trăm tám mươi người, sẽ lại trải qua ba tháng khảo hạch lớn.
Chính là để khán giả bỏ phiếu, bảo đảm tuyệt đối công bằng.
Bảy người được ở lại sau cùng sẽ được thành lập nhóm, đào tạo trở thành nhóm nhạc nam thịnh hành đứng đầu toàn cầu.
Tới tham gia một tiết mục chi tiêu nhiều tiền của như vậy, đại đa số đều là người có dã tâm, nên thực lực không hề yếu. Đương nhiên, cũng có loại như Tạ Trản, chuyên dùng để kéo ratings.
Tuy rằng hắn ở cấp F, nhưng hắn có thể tạo đề tài!
Hắn đối đầu với đại thiếu gia Thẩm gia, nên đại thiếu gia Thẩm gia cố ý đem hắn làm đá kê chân.
Vì vậy
tổ tiết mục tính toán để hắn đi tiếp đến sáu tháng cuối cùng, vắt cạn kiệt đề tài về tính cách thích gây sự của hắn, sau khi lợi dụng hắn thu hút đủ gạch đá, họ sẽ đem hắn hất ra.
Đại lão có ghế da chuyên dụng, nằm dài dưới khán đài, thoải mái hơn so với bất kỳ ai, thong thả ngắm nhìn nhóm tiểu ca ca thi triển sở trường.
Cảnh tượng này, giống như. . .
Hậu cung tranh sủng.
Một tiểu hoàng đế hoang dâm vô đạo, đang tự hỏi tiểu yêu tinh nào có thể thu hút sự chú ý của mình.
Tạ Trản nhìn đồng đội cấp F ở xung quanh, trong mắt dâng lên trào phúng, từ khi cô gái kia xuất hiện dưới đài, một đám đều biểu hiện như khổng tước phát tình.
Kéo quần áo, lộ cơ bụng.
Ném mị nhãn, bắn trái tim.
Khi thì hôn gió, khi thì liếm môi.
Cho rằng như vậy là có thể khiến Ngọc Phồn Tinh chú ý, được một bước lên trời, thuận lợi xuất đạo* sao?
*Xuất đạo: một người được xuất đạo, tức là được debut, ra mắt với tư cách ca sĩ idol.
Ha hả, những người này quả thật quá đơn thuần, người ta đã sớm mắt mù, ngoài Thẩm Anh Bác ra còn có thể nhìn tới nam nhân khác sao?
Hắn tới chỗ này, chỉ là vì chút phí thông cáo.
Đã cùng tổ tiết mục thỏa thuận, mỗi tháng một vạn, tiếp tục cố gắng trụ lại, có thể được nhiều hơn.
Dù sao cũng không được xuất đạo, hắn không sao cả.
Người khác mắng hắn không nỗ lực cũng được, mắng hắn tính cách chọc người chán ghét cũng được, mắng cả nhà hắn chết hết cũng được, chỉ cần tiền tới tay, những thứ khác đều không sao cả.
Hơn nữa, nếu thật sự có người mắng hắn cửa nát nhà tan...
A, cảm ơn ngươi nha!
Điều duy nhất làm hắn khó chịu chính là, Ngọc Phồn Tinh kia, tầm mắt sẽ ngẫu nhiên nhìn về phía hắn, muốn làm gì?
*
Giai đoạn trước. . .
Tạ Trản: A, rác rưởi, một đám chẳng khác gì khổng tước xòe đuôi, ghê tởm! Nôn!!!
Giai đoạn sau. . .
Tạ Trản: Đại lão, em xem anh kéo quần áo có soái không? Cơ bụng có đẹp không? Mị nhãn có phải phát ra điện không? Bắn cho em một trái tim, lại cho em một nụ hôn gió, em muốn tiếp nữa không! Dáng vẻ liếm môi của anh, có phải rất khác biệt so với cái đám yêu diễm đồ đê tiện đó không?