Edit + Beta: soda chanh
Thích Hà nhíu mày.
Tại sao lâu như thế rồi mà tiểu ngốc tử kia còn chưa có trở về?
Không phải là ở trên đường xảy ra chuyện gì chứ?
Sau khi trái lo phải nghĩ một lúc, Thích Hà vẫn quyết định đi ra ngoài tìm thử xem.
Tuy rằng tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia rất bưu hãn, nhưng mà dù sao thì đầu óc cũng không bình thường, hơn nữa còn có khuôn mặt lớn lên khá xinh đẹp, nếu.. nếu mà gặp gỡ phải cái loại mặt người dạ thú gì gì đó, sợ rằng sẽ bị mắc mưu.
Thích Hà một đường từ nhà tìm đến trường học, cuối cùng ở cái chỗ ngoặt trong một góc, nhìn thấy Phồn Tinh co thành một đống.
"Tiểu ngốc tử?"
Phồn Tinh ủy khuất ba ba mà giương mắt lên, cặp mắt đen mượt hàm chứa hai luồng nước mắt - một bộ dáng mà Thích Hà chưa từng nhìn thấy trước đây, nhược nhược mà hô một tiếng đau.
Đau?
Nơi nào đau?
Sau khi Thích Hà nâng Phồn Tinh dậy, từ trên xuống dưới kiểm tra rồi một phen, cũng không có thấy bất luận một cái miệng vết thương nào.
Tiểu cô nương vuốt bụng, mềm như bông mà ghé vào trong lồng ngực Thích Hà, "Thích Hà, ta đau bụng." Rất đau, đau hơn cả việc cô bẻ gãy cánh tay mình đào đường hầm.
Thích Hà phát hiện chính mình vậy mà lại--
Nháy mắt đã hiểu được.
Cũng không phải bởi vì hắn đáng khinh có được không?
**
Hắn chính là.. được rồi, chính là vì thời điểm lúc trước xem mấy cái loại sách tiểu nhân không thể miêu tả mà học được.
Nữ nhân nếu như nói là bị đau bụng mà nói, hầu hết đều chính là bởi vì cái nguyên nhân này.
Thích Hà ngồi xổm xuống, "Ngươi đứng lên, ta cõng ngươi trở về."
Lại nói, hắn cùng tiểu ngốc tử ở cùng nhau lâu như vậy, thật đúng là không phát hiện Vân Phồn Tinh đã tới kỳ sinh lý. Có lẽ là bởi vì ngày thường cô ngây ngốc ngơ ngác, giống như một đứa con nít, cho nên hắn mới hoàn toàn không nghĩ tới việc cô cũng có kỳ sinh lý.
Phồn Tinh ghé vào trên lưng Thích Hà.
Mềm oặt giống như một chú gấu bông, hai cánh tay trắng trắng khoanh lại trên cổ Thích Hà.
Sau khi nằm một hồi lâu, mới cảm thấy đỡ lại.
Thích Hà bỗng ngửi thấy mùi que cay còn chưa kịp tan đi, "Tiểu ngốc tử, ngươi đừng nói với ta là ngươi vừa rồi còn ăn que cay nhá?"
"Ăn." cô đau, cho nên nhịn không được ăn nhiều thêm mấy miếng que cay giảm áp lực.
"Sau này, những lúc bị đau bụng, không cho phép ăn."
"Vì cái gì?" Đại lão tỏ vẻ không hiểu.
Thích Hà: .
Thực tốt nha, vấn đề này hỏi rất có kỹ thuật rất có hàm lượng!
Hắn trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà lại không biết nên trả lời như thế nào.
Gương mặt Thích Hà đỏ lên, cái này mẹ nó.. Nên giải thích như thế nào đây?
Qua vài phút, lão đại lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Vì cái