[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Tiểu thanh mai, có chút mãnh (35)


trước sau

Edit + Beta: soda chanh

"Hắn là người nào, ngươi có hiểu rõ không? Nhân phẩm của hắn có vấn đề, ngươi có biết hay không hả? Ngươi cái gì cũng không biết, vậy mà ngươi mẹ nó còn hồ nháo! Ngươi cái thứ ngu ngốc này!"
Phồn Tinh chỉ quật cường mà nhấp môi, "Ta cứ thích hắn, chỉ thích hắn thôi, cho nên, muốn cùng hắn ở bên nhau."
Vẫn cái ngữ khí chậm rì rì trước nay không đổi..
Nhưng lời nói lần này, lại thiếu chút nữa làm người khác tức chết!
Còn nguyên nhân mà Thích Hà tức giận như vậy, gấp gáp như vậy cũng là bởi vì cái thằng tra nam đứng bên người Phồn Tinh kia, hắn rất quen thuộc!
Còn có thể là ai ngoài cái tên vương bát con bê lấy video của bạn gái ra ra khoe khoang kia đâu chứ?
"Vân Phồn Tinh! Ta nói cho ngươi biết, ta không cho phép ngươi cùng hắn ở bên nhau!" Hắn từng bước ép sát, một quyền đánh thẳng vào mặt cái tên nam nhân bên người Vân Phồn Tinh, khiến hắn ngã chổng vó xuống đất.
"Ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép?" Tiểu cô nương chỉ kiều kiều mềm mại mà hỏi ngược lại.
"Chỉ bằng việc ta nuôi ngươi lâu như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà dám theo người đi mất?"
"Bằng......" Tiểu ngốc tử nghiêng nghiêng đầu, "Bằng ngươi đánh không lại ta nha."
Lúc ấy, sự tức giận của Thích Hà mà nói a......
Chính là tim gan phèo phổi đều đau!
Trong lòng chỉ cảm thấy càng ngày càng tức giận
Suốt ngày nấu cơm, giặt quần áo rồi, lại còn tay nắm tay dạy ngươi cách đối mặt với kỳ sinh lý ra sao. Có thể nói cái tiểu ngốc tử này, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều là hắn một tay hắn nuôi lớn.
Thời điểm ngươi cần ta, ta chính là một người anh trai tốt của ngươi.
Nhưng đến thời điểm ngươi không cần ta nữa, thì ta chính là người không có quan hệ gì với ngươi sao?
Thích Hà chỉ cảm thấy càng nghĩ càng tức giận!
Mà càng giận lại càng không khống chế nổi chính mình, dù sao giờ hắn cũng đang đứng ở bên cạnh tiểu ngốc tử, vì vậy liền dứt khoát vươn tay ra, một tay ấn nhẹ đầu tiểu ngốc tử xuống, hung hăng ở trên miệng cô gặm một nhát.
Từng ngụm từng ngụm lại từng ngụm.
Về sau cũng không biết như thế nào, sự tình lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí hoàn toàn không dừng lại được!
Một ngón tay trắng trắng mập mạp chọc chọc trên mặt Thích Hà, Thích Hà ở trên giường trở mình một cái, mắt cũng không thèm mở ra, vô ý thức mà lầm bầm: "Tiểu ngốc tử, đừng làm rộn, lần đầu tiên của ngươi, ngủ thêm một lát đi......"
Phồn Tinh

nghiêng đầu.
Hiển nhiên là không nghe hiểu gì hết trơn.
Vì thế vốn định tính tình nhẫn nại mà ngồi ở mép giường đợi thêm chốc lát, bỗng nhiên bụng lại thầm thì kêu lên một tiếng, đại lão rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hung hăng chọc ở trên mặt Thích Hà một cái.
"Á! Đau......" Thích Hà cơ hồ đau mức đến hít hà một hơi.
Đm, đứa nào dám véo ông?
Khi dư quanh trong mắt thấy được rõ ràng cái người đang ngồi ở mép giường của mình là ai, cả người Thích Hà tức khắc như là bị ai đó hắt thẳng một chậu nước đá vào mặt, nháy mắt tỉnh táo lại.
Nhanh chóng ôm lấy chăn, mặt đầy kinh tủng hỏi, "Tại sao ngươi lại ở trong phòng ta?"
Cảm thấy được cơ thể mình khác thường, cả người Thích Hà đều cảm thấy vô cùng không ổn.
Tiểu ngốc tử này vào đây khi nào vậy ta? Cô có nhìn thấy cái gì không nên thấy không? Có phải hay không cảm nhận được cái gì đi?
"Thích Hà, ta đói bụng." Lão đại hoàn toàn không biết trong lòng Thích Hà đang não bổ mấy thứ linh tinh gì, chỉ ủy khuất ba ba mà nói.
Đều đã 11 giờ rồi, cô còn chưa được ăn sáng.
Cổ họng Thích Hà hơi chuyển động, "Ngươi, ngươi trước tiên ra khỏi phòng ta trước đi đã, chờ một chút nữa ta sẽ xuống nấu cho ngươi ăn......"
Chờ đên lúc trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Thích Hà mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
Mẹ nó, hù chết cha!
Xốc lên chăn nhìn nhìn.
Sau đó xấu hổ và giận dữ muốn chết mà trùm chăn lên che kín đầu.
Như thế nào lại?
Sao có thể như vậy được cơ chứ?
Thích Hà hồi tưởng lại mấy cái hành động của hắn trong giấc mơ đêm qua, cả người đều là mộng bức.
Hắn tỏ vẻ hoài nghi, chính mình có phải hay không xuất hiện ảo giác, đêm qua hắn thật sự có mơ thấy cái giấc mơ kia sao?
Làm sao hắn lại có thể là cái loại người vô sỉ hạ lưu xấu xa lại đáng khinh như thế được chứ?
Thích Hà cũng là một thằng con trai khá thảm, khi thế giới quan đã sụp đổ, cả người đều tràn đầy mộng bức, còn chưa kịp điều chỉnh lại bản thân mình, thì đã phải đi mua đồ ăn nấu cơm rồi.
Thích Hà: Ta, một thằng con trai thảm thương, đầu phiếu!
( tấu chương xong )


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện