[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Tiểu thanh mai, có chút mãnh (40)


trước sau

Edit: socola sữa

Beta: soda chanh
Vân Gia Duyệt nghẹn một bụng lửa giận, chờ đến sau khi kết thúc buổi party, mới lửa giận bừng bừng mà chạy đến cáo trạng trước mặt Tạ Tuệ Tú--
"Mẹ, sau này mẹ có thể đừng để cho cái con nhỏ ngốc kia ra ngoài làm mất mặt xấu hổ nữa có được hay không? Mẹ có biết hôm nay lúc con đang tổ chức party, có rất nhiều bạn học đều hỏi con có phải cái con ngốc kia là em gái của con hay không đấy."
Tạ Tuệ Tú đang chuẩn bị an ủi con gái bảo bối thì lại nghe thấy Vân Tiếu Hòe ôn hòa nói: "Rốt cuộc con là đang ghét bỏ nó làm con mất mặt xấu hổ hay là cảm thấy nó đoạt mất danh tiếng của con?"
"Ba, ba nói cái gì thế?"
"Gia Duyệt, con cũng biết Phồn Tinh kia vốn chỉ là một đứa ngốc, nó căn bản không có tư cách gì mà đi tranh giành những thứ thuộc về con đâu. Nếu con muốn yên tâm thì đối xử tốt với nó hơn một chút, dù sao Phồn Tinh cũng là em gái của con mà." Vân Tiếu Hòe dừng một chút, "Con cứ đối tốt với nó đi, biết đâu sau này nó lại mang đến cho con một kinh hỉ mà con không thể ngờ tới."
Vân Tiếu Hòe đối với mưu tính của chính mình tỏ ra vô cùng đắc ý.
Quả nhiên, chủ ý của hắn không có sai chút nào.
Cái đứa ngốc Phồn Tinh này đã bắt đầu hấp dẫn người khác rồi.
*
Đảo mắt, đã đến cuối tháng tám.
Sinh nhật của Phồn Tinh.
Cũng là lễ trưởng thành của Vân Gia Duyệt.
Từ mấy ngày trước, lão đại mà bắt đầu ngóng trông nó rồi.
Bởi vì vào sinh nhật hàng năm, Tiểu Hoa Hoa Thích Hà đều sẽ mua cho cô nào là bánh ngọt nhỏ nè, lại còn cho cô thổi nến cầu nguyện nữa chứ.
Vân gia hừng hực khí thế mà chuẩn bị lễ trưởng thành cho Vân Gia Duyệt, lại chưa bao giờ hỏi qua Phồn Tinh muốn cái gì, mặc dù cô cùng Vân Gia Duyệt đều có cùng một ngày sinh nhật. Có thể là vợ chồng Vân Tiếu Hòe tạm thời vẫn còn chưa có ý định giới thiệu cô cho mọi người trong vòng này.
Vào ngày lễ trưởng thành, lão đại một mực chờ từ sáng đến tận tiệc tối của lễ trưởng thành.
Hội trường lộ thiên đằng sau biệt thự đầy áp những vị khách quý, khách đông như mây, nhưng có lẽ Vân Gia Duyệt là người nổi bật nhất trong cả bữa tiệc này, vợ chồng Vân Tiếu Hòe vì cô ta mà chuẩn bị nguyên một bộ trang sức ngọc lục bảo cùng với vương miện Châu Âu trân quý, cái gì tốt đều đưa hết ra ngoài, làm cho không ít người phải líu lưỡi.
Phồn Tinh vụng trộm chạy tới liếc mắt một cái, lại vụng trộm ăn hết hai khối bánh ngọt mới trở về.
Thỉnh thoảng lại

nhìn vào điện thoại, phảng phất như đang chờ đợi thứ gì đó.
Một mực đợi liền đến tận chín giờ tối.
Phồn Tinh lúc này cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Thanh âm Thích Hà còn mang theo chút thở gấp: "Tiểu ngốc tử, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."
Phồn Tinh có chút tò mò mà hỏi thăm: "Cho nên hôm nay không có bánh ngọt để ăn sao?"
Thích Hà nghẹn họng.
Mẹ kiếp, hắn chạy từ thị trấn đến tận Hải Thành, chỉ kịp thuê tạm một phòng ở bên cạnh trường học, mấy ngày nay bận đến chân không chạm đất. Hôm nay thật vất vả mới rút ra được một chút thời gian mà chạy tới chúc mừng sinh nhật cho tiểu ngốc tử, vậy mà cô lại chỉ quan tâm tới cái bánh ngọt, chẳng lẽ bánh ngọt còn quan trọng hơn tâm ý của hắn ư?
"Có, ngươi đi ra ngoài gặp ta đi, ta hiện giờ đang bị chặn ở con đường bên ngoài nhà của của ngươi đấy."
Thích Hà không có ý định đi hỏi cái loại vấn đề tự rước lấy nhục như "bánh ngọt với ta cái nào quan trọng hơn" này.
Mẹ kiếp, buổi tối hôm nay không biết vì cái gì mà trên con đường này lại nhiều xe như vậy, cả con đường đều bị xe chặn kín. Xe taxi vừa chạy đến đây phải trực tiếp dừng lại, mà đường lại còn một đoạn dài như vậy, hắn chỉ có thể một đường chạy thẳng tới đây.
Phồn Tinh tranh thủ thời gian đi ra ngoài.
Ngụy Tử Trác chính là cảm thấy buổi tối hôm nay quá nhiều người cho nên mới đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi, kết quả không nghĩ tới, vậy mà lại nhìn thấy Vân Phồn Tinh cũng đi ra ngoài.
Tiểu cô nương mặc quần trắng, nhảy nhót đi ra ngoài.
Hồn nhiên nhí nhảnh không giống với bộ dạng chậm rì rì thường thấy. Càng thêm có sức sống, càng thêm linh hoạt, cũng càng.. Đáng yêu.
Ngụy Tử Trác không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng đi theo.
Phồn Tinh đi một đoạn đường dài mới nhìn thấy Thích Hà người đầy mồ hôi.
Trong tay Thích Hà còn mang theo một hộp bánh ngọt nho nhỏ, là bánh ngọt mới đặt, vừa nãy mới chạy đi mới lấy, sau đó lại chạy về đây, cứ tới tới lui lui mấy vòng như vậy, hắn đều muốn mệt chết đi được mà!
Hôm nay cũng là một ngày Tiểu Hoa Hoa Thích Hà trên tuyến cầu phiếu phiếu~
(tấu chương xong)
~~~~~~~~~~
Vài lời của Editor:
Hi~~~~Tui đã về rồi đây \ (^0^) /
Có ai nhớ tui hơm / (///////) /


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện