[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Tiểu thanh mai, có chút mãnh (47)


trước sau





Edit+Beta: soda chanh
Thích Thịnh đặc biệt kiêu ngạo mà tiếp tục nói: "Tao chỉ là cho nó một chút giảo huấn nhỏ mà thôi, sớm hay muộn gì thì cũng đến ngày tao lấy cái mạng chó của nó!"
Phồn Tinh ngước mắt.
Đáy mắt là một mảnh hờ hững lạnh lẽo, thời điểm Thích Thịnh vô tình đối mặt phải, không kịp phòng ngừa mà khiếp sợ một phen, cảm thấy có loại ảo giác như bị mãnh thú theo dõi.
Tiểu Hoa Hoa chưa từng nói với cô, hắn bị bắt nạt.
Phồn Tinh có chút rất không cao hứng.
Cho nên thời điểm xuống tay với Thích Thịnh, lực đạo cũng mạnh hơn rất nhiều --
Cô lúc đó giống như một đạn pháo nhỏ vậy, bổ nhào vào trên người Thích Thịnh, đem người dồn vào góc chết của thang máy, trình diễn một màn thảm kịch tiểu thiết quyền* đấm ngực người mới ra mắt. Thang máy chấn động hai cái, cuối cùng Thích Thịnh bởi vì chịu không nổi đau đớn mà ngất xỉu luôn.
(*) nắm đấm sắt
Phồn Tinh thực bình tĩnh.
Sau khi thang máy xuống đến tầng một, lại yên lặng ấn nút về tầng mà Ngụy Tử Trác thuê phòng lúc nãy.
Trong phòng.
Văn Nhân Nho vẫn còn đang suy tư xem, nên giải quyết Ngụy Tử Trác như thế nào đây.
Dù sao đây cũng là một cơ hội khó có được, hơn nữa, đến lúc chuyện này bị lôi ra, nước bẩn cũng không thể hắt lên người hắn. Dù sao cũng là do Ngụy Tử Trác tự làm bậy, mà người đánh ngất hắn ta chính là Vân Phồn Tinh, có liên quan gì đến hắn đâu, phải không?
Cho nên phải ngẫm lại thật tốt nha.
Kết quả nghĩ nghĩ liền phát hiện, Phồn Tinh đang không tốn chút sức nào mà vác một tên con trai trên vai, một lần nữa xách về lại phòng.
Biểu tình ngay lúc đó của Văn Nhân Nho.. Thực vặn vẹo.
Đại khái là như thế này :(ΩДΩ)
Phồn Tinh không chút thương tiếc nào mà quăng người đang vác trên vai xuống thảm, phát ra một tiếng vang trầm thấp, vừa nghe là đã thấy rất đau rồi.
"Người này, không thích, có biện pháp gì không?"
Lão đại nói, tuy rằng khi nói có chút có đầu không có đuôi, vậy mà Văn Nhân Nho lại như kỳ tích mà lĩnh hội được ý tứ của đại lão--
Cái tên vương bát con bê này, lão tử chán ghét hắn, có biện pháp nào giải quyết hắn ta luôn hay không?
Thật sự không phải là tâm hữu linh tê nhất điểm thông*, mà là vì toàn thân đứa ngốc này đều đang để lộ ra cái loại hơi thở muốn gây lộn vô cùng nồng đậm.
(*) gốc là心有灵犀一点通: Theo thơ cổ, nó ẩn dụ cho việc trong tình yêu của nam và nữ, mặc dù họ không giao tiếp với nhau nhưng hai người đã hợp nhau đến mức hiểu cả suy nghĩ và cảm xúc của nhau. Còn bây giờ nó không chỉ giới hạn trong việc đề cập đến tình yêu nữa. Theo Baike. Bai du (Nó còn một phần giải thích về nguồn gốc khá dài nữa nên mình sẽ không cop qua đây. Nêu muốn các bạn có thể lên đó tìm hiểu lại. Tóm lại các bạn cứ hiểu nó nôm na là từ 'tâm linh tương thông' là được)
Thuận tay lật cái người đang nằm sấp trên

mặt đất ra, Văn Nhân Nho trầm mặc.
Ồ, cũng được tính là người quen cũ.
Năm đó, cái cụ lùm xùm 'tiểu tam thượng vị mang theo cả tư sinh tử Thích Thịnh' kia của Thích gia cũng rất nổi tiếng, nhưng dù sao cũng đã mấy năm qua rồi, bây giờ cũng có rất ít người còn nhắc tới cái quá khứ đen tối kia của Thích Thịnh. Nhưng mà sau lưng, hầu hết tất cả mọi người đều phun tào, cái loại đồ vật không lên nổi mặt bàn thì chính là cả đời cũng không lên nổi mặt bàn, cho dù có hao hết toàn lực bồi dưỡng đi chăng nữa thì trên người vẫn để lộ ra loại hơi thở tự ti thấp kém.
Văn Nhân Nho trầm mặc một lát: "..."
Này mẹ nó sao có thể gọi là một đứa ngốc được cơ chứ?
Rõ ràng là một đại sát tinh chuyên đi gây sự thì có?
Văn Nhân Nho cũng là cái loại người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Ngụy Tử Trác cùng Thích Thịnh, dù sao cũng không có bất luận giao tình gì với hắn.
Mà nói sâu hơn, trong cái vòng tròn luẩn quẩn ba người họ, lâu lâu nếu như mà ngứa mắt nhau sẽ còn xảy ra xích mích nữa
Một khi đã như vậy --
"Có." Văn Nhân Nho không có ý tốt mà trả lời nói.
"Cách gì?"
Nụ cười của Văn Nhân Nho dần dần trở nên đáng khinh.
*
Hôm sau.
Một sự kiện gây trấn động lòng người khắp Hải Thành, sở dĩ phạm vi truyền bá rộng như thế là bởi vì đương sự đều những chàng trai anh tuấn tuổi trẻ tài cao gia thế hiển hách. Hơn nữa, ban đầu khi truyền thông phá cửa chạy vào, vốn cho là đang chạy theo của một vị ảnh hậu trứ danh cùng nhà đầu tư, nên tự nhiên là mênh mông cuồn cuộn các đài paparazzi lớn nổi danh đều tiến đến - để -bắt - gian --
Kết quả, liền thật xấu hổ.
Bắt được hai người trẻ tuổi, nằm cùng một chỗ, trơn bóng.
Một người là nam, một người khác cũng là nam nốt.
Rồi.. liền chấn động lớn luôn.
Lại còn rất bổ mắt nữa chứ, dù sao Ngụy Tử Trác cùng Thích Thịnh lớn lên đều không tồi.
Sau khi tin tức lên men, hai người ở trên mạng vậy mà còn nổi lên một đợt cp phấn.
Cũng không biết là do đánh mất nhân tính, hay là đạo đức bị chôn vùi.
Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu.
Phảng phất như được người ta mở cửa bước vào một thế giới mới vậy, ah, nguyên lai còn có thể có loại thao tác này a.
Yên lặng lôi một quyển sổ nhỏ màu hồng từ trong lòng ra ngoài, sau đó lại đem loại phương pháp giáo huấn mà Văn Nhân Nho vừa mới dạy ghi nhớ lại.
* * *
Phồn Tinh: Ta là bị người khác dạy hư nha nha nha~
(tấu chương xong)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện