[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Tiểu thanh mai, có chút mãnh (49)


trước sau



Edit: socola sữa
Beta: soda chanh
Bởi vì Thích Hà nên Phồn Tinh mới đáp ứng thỉnh cầu của Văn Nhân Nho.
Có đôi khi Văn Nhân Nho không thể không cảm khái: Con mẹ nó.. Cuộc sống không lường trước điều gì* a!
(*) Nhân sinh vô thường
Còn nhớ lúc ban đầu, hắn vốn định ngấp nghé tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này, kết quả hiện tại hai người vậy mà lại thành đồng bọn kề vai chiến đấu.
Hơn nữa càng khiến cho hắn cảm thấy thần kỳ chính là, tuy trí lực của Phồn Tinh có chút thấp, nhưng năng lực làm việc của cô ấy thật đúng là rất lợi con mẹ nó hại!
Bất luận là người trong giang hồ, hay là mấy tên cứng đầu cứng cổ, nếu như rơi vào trong tay cô ấy..
Chậc chậc!
Mẹ kiếp, đều muốn đồng loạt quỳ xuống mà hô ba ba!
Tiểu ngốc tử này giống như thần thú trấn giữ vậy, từ sau khi hắn tiếp quản cục diện rối rắm của sòng bạc, có vô số người muốn đến đập phá quán, nhưng cuối cùng bây giờ lại không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mấy tên đàn em dưới trướng của hắn, vừa nhìn thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này đều tâm phục khẩu phục mà hô lão đại.
Đến lượt hắn, vậy mà lại chỉ hô là boss?
Văn Nhân Nho quả thực bắt đầu muốn hoài nghi nhân sinh của mình luôn rồi đấy, có hiểu không?
"Lão đại, buổi tối hôm nay có ca hát nha, tất cả mấy người chúng tôi đều muốn hát cho cô nghe!" Một đám người kề vai sát cánh ngăn cản Phồn Tinh chuồn đi.
Văn Nhân Nho tựa người trên tường, suy nghĩ xem mấy thằng ranh con này có thể giữ được Vân Phồn Tinh ở lại hay không.
Tất cả mọi người đã hợp tác cùng một chỗ được ba năm, hai lần sinh nhật trước, cái cô ngốc Vân Phồn Tinh này so con thỏ còn chạy trốn nhanh hơn, thừa dịp mọi người không chú ý liền chuồn đi mất, ai cũng không biết cô đi làm cái gì.
Cho nên năm nay, phải nhân lúc vẫn còn sớm mà ngăn người chạy mất trước.
Lão đại có chút buồn rầu, "Không được, Tiểu Hoa Hoa muốn tổ chức sinh nhật cùng ta rồi."
Cô vẫn luôn như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhắc tới Tiểu Hoa Hoa nhà mình, anh em thuộc hạ cũng không khỏi tự chủ mà nhìn thoáng qua Văn Nhân Nho. Có lẽ là ngoài cuộc tỉnh trong cuộc mê, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, boss đối lão đại, thật ra là có một chút chỗ bất đồng.
Đàn ông con trai thường rất dễ dàng thưởng thức những cô gái có năng lực làm việc mạnh, trên thực tế lại càng thích người bình thường thì ngơ ngác manh manh như vậy, nhưng khi cần đến lại không chút nào sai lầm nào mà tuôn ra đại sát khí!
Nhưng là không biết vì cái gì, cũng không biết boss đang băn khoăn điều gì, lại hoàn toàn không có làm bất kỳ hành động nào
Trong thời gian

ở chung ba năm này, mọi người đều biết, lão đại có một thanh mai trúc mã là Tiểu Hoa Hoa.
Hứ--
(*) Trong raw chỉ ghi mỗi chữ Thích '嘁' không biết có phải tại tác giả ghi thiếu tên hay là mấy tiếng kêu nữa. Nhưng mình thấy để hứ nó hợp lý hơn.
Đúng là một lời khó nói hết.
Vừa nghe thấy cái loại dung này là đã đủ để biết đây chỉ là một thằng ăn cơm mềm (trai bao) !
Bọn hắn thậm chí còn có một loại ảo giác, lão đại Phồn Tinh sở dĩ lại ra sức buôn bán như vậy, vô cùng có khả năng là vì cái thằng gọi là 'Tiểu Hoa Hoa' kia.
Tiểu Hoa Hoa nói muốn gặp ta.
Tiểu Hoa Hoa ngã bệnh rồi.
Tiểu Hoa Hoa gần đây bề bộn nhiều việc, ta phải nhanh đến xem hắn.
Chẳng lẽ boss cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên mới chậm chạp không chịu hành động sao?
Mấy người cầm đầu liếc nhìn nhau, đều đã minh bạch ý tứ của đối phương, vì vậy một người trong đó nói với Phồn Tinh: "Bằng không, gọi Tiểu Hoa Hoa cùng đi chung đi!"
"Lão đại, mấy cái buổi tiệc sinh nhật như thế này, phải náo nhiệt mới vui a! Mọi người cùng nhau tham gia sinh nhật mới có ý nghĩa!"
Văn Nhân Nho nhìn thoáng qua Phồn Tinh.
Nói thật, hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy Thích Hà.
Thích Hà này cũng là một nhân vật lớn, mấy năm qua trong cái vòng 'tên tuổi nổi tiếng' ở Hải thành này, đều nói hắn là kỳ tài khinh doanh hiếm có khó tìm. Lúc trước vốn ở trong nông thôn lâu như vậy, nhưng lại không có bị nuôi dưỡng đến phế đi, chỉ cần cho hắn một chút cơ hội, hắn lại có thể nổi lên như diều gặp gió!
Lúc trước chỉ có một lần nhìn thấy từ xa - là cái lần tiểu ngốc tử đến trường học tìm Thích Hà kia.
Hắn chưa từng nghĩ tới, chẳng qua chỉ có mấy năm ngắn ngủn, danh tiếng của Thích Hà vậy mà lại trở nên nổi bật đến mức người khác cũng không sánh bằng!
Hắn không hành động, là vì Phồn Tinh dù sao cũng chi là một đứa ngốc mà thôi, rõ ràng không thể so sánh với người bình thường được, mặc dù hắn cũng có ưa thích, nhưng hắn cũng không có khả năng vì cô mà buông tha các mối liên hôn thương nghiệp, tranh thủ trợ lực được.
Mà Thích Hà..
Trên đời này, đồng cam cộng khổ thì dễ, cùng hưởng phú quý mới là cái khó.
Hắn ta sẽ lựa chọn như thế nào đây?
* * *
Tới rồi, đệ nhất càng hôm nay~~~
Cả ngày đều ở trên đường, rốt cuộc cũng giải thoát rồi
(tấu chương xong)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện