[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Tiểu thanh mai, có chút mãnh (5)


trước sau


Eric+Beta: Sodachanh
"Ngươi cái thằng bại hoại có mẹ sinh mà không có mẹ dạy......"
Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy......
Thời điểm đi ngủ buổi tối, Thích Hà ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng bò dậy một chân đá vào bàn sách, tức giận chửi, "ĐM!"
Hắn không thèm để ý chính mình bị người khác mắng hay sao?
Đm! Hắn thật đúng là mẹ nó rất để ý đó nha!
Trong lòng như có một viên hạt giống hung ác chậm rãi nẩy mầm, hắn còn chưa thèm động chạm gì đến cái con ngốc kia đâu, mà cái lão bất tử kia lại dựa vào cái gì chạy đến trước mặt hắn khoa tay múa chân cơ chứ ? Thật cho rằng hắn dễ bị bắt nạt lắm hay sao?
Thích Hà càng nghĩ càng cảm thấy nuốt không trôi cái cục tức này.
Nếu tất cả mọi người đều khinh thường hắn, cảm thấy hắn chính là một cái thằng tiểu tạp chủng hết thuốc chữa, cho rằng đời này của hắn chỉ có thể làm một thằng lưu manh mà thôi, vậy hắn liền quấy phá cho mọi người xem!
Mắng hắn đúng không!
Ha hả!
Thích Hà cười lạnh, cười đến quái đản lạnh nhạt, trong lòng yên lặng mà nảy lên chủ ý.
*
Nông thôn này tương đối hẻo lánh, chủ yếu vẫn là dùng lửa đốt. Cơ hồ mỗi nhà đều có một phòng chất củi, bên trong đặt đống cỏ phơi khô cùng củi lửa.
Thích Hà bật chiếc bật lửa lên, đứng ở sau gian phòng chất củi nhà bà ngoại Di của Vân Phồn Tinh.
Hắn kỳ thật cũng không phải là cái dạng hư hỏng gì, trong lòng hắn cũng tự hiểu rõ ràng. Chẳng qua tất cả mọi người đều không hiểu hắn, đều khinh thường hắn, vì thế hắn mới đơn giản trở nên phản nghịch, không dễ ở chung.
Hắn muốn làm trở thành một thằng hỗn trướng tội ác tày trời, để cho mấy cái người trong thôn vẫn luôn ở sau lưng nhai gốc lưỡi của hắn* biết rằng hắn có thể đem toàn bộ bọn họ thọc chết, các người có tin hay không?
Dù sao hắn còn chưa có thành niên, cho dù giết bọn họ đi chăng nữa, cũng không cần đền mạng!
Chính là hiện tại hắn cảm thấy, chính là cái loại cảm giác nghĩ được lại không dám làm, muốn trở nên hư hỏng lại không đủ hư hỏng này, thật sự rất tồi tệ! Hắn không muốn tiếp tục như thế nữa, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là cái thằng hỗn trướng, vậy hắn phải làm cho 'danh xứng với thực', hỗn trướng thì sao chứ?!
Sương khói lượn lờ.
Một điếu thuốc đã hút hết.
Trong lòng Thích Hà chậm rãi kiên định tín niệm.
Thế đạo này, chính là cái thế đạo chết tiệt, người thiện bị người khinh, ngựa thiện bị người cưỡi. Hắn vừa không muốn bị người khinh, cũng không muốn bị người cưỡi!
Dùng bật lửa đốt phòng chất củi, nhìn ngọn lửa hừng hực bốc cháy lên.
Thích Hà đắc ý lại kiêu ngạo mà bắt đầu cười, hờn dỗi đè ép trong ngực đã nhiều năm, trong nháy mắt này tựa hồ hoàn toàn tiêu tán đi mất, làm hắn có loại cảm giác dương mi thổ khí*.
(*)Nâng cao lông mày và thở mạnh ra một hơi, chỉ sự vui sướng, hạnh phúc sau khi thoát khỏi áp lực lâu dài.
Thoải mái thật sự!
Lão bất tử, mắng tiếp đi a, dốc hết sức mắng nữa a!
Lửa còn chưa đốt tới trên người mình, ai cũng không biết đau!
Thích Hà xoay người rời đi, đem ánh lửa vứt

với phía sau, chậm rì rì cà lơ phất phơ mà dọc theo đường nhỏ ở nông thôn mà đi, thuận tiện còn ra bờ sông rửa lại mặt một phen.
Sau đó liền thấy......
Một đầu của đính đủ các loại kẹp plastic đầy màu sắc của Phồn Tinh dang chầm chậm mà đi tới, Sưu Thần Hào tuyệt vọng lắm rồi, ba ba à, mấy cái kẹp này thật sự rất không có phẩm vị đó, cầu xin ngươi đừng mỗi ngày đều bắt ta khen ngươi nữa mà.
Sưu Thần Hào trước nay đều chưa từng trải qua thống khổ như vậy, tiểu thư Ngân Phồn Tinh, cô ấy đã đính đầy đầu kẹp plastic bảy màu Mary Sue thì thôi đi , lại còn yêu cầu nó mỗi ngày đều không trùng lặp mà khen cô nữa chứ!
Này quả thực, là tra tấn thảm thiết nhất!
"Con ngốc kia, đứng lại." Thích Hà trong lòng ác ý tràn đầy, ánh mắt khi nhìn về phía Phồn Tinh, đều lập loè ánh sáng không có hảo ý.
Hắn trở nên hư hỏng rồi. Phồn Tinh ở trong lòng nói với Sưu Thần Hào.
【 ngươi làm sao mà biết được? 】
Hơi thở.
Hơi thở không đúng.
Phồn Tinh có thể nhạy bén cảm giác được thiện ý cùng ác ý trên thân một người, thiện ác không phải biểu hiện ở mặt ngoài, mà là nội tâm.
Có vài người nhìn hung thần ác sát, nhưng là nội tâm hắn khả năng lại thực mềm mại. Lại có người nhìn giống như cùng với trước kia không phải hai dạng khác biệt, nhưng trái tim lại đang chậm rãi trở nên cứng rắn.
Thật giống như, từ thạch trái cây mềm mụp, lại biến thành chân gà nhỏ chiên bột cứng ngác cô từng ngậm.
Phồn Tinh ngoan ngoãn đứng lại, trong lòng Thích Hà cười lạnh một tiếng, quả nhiên là cái ngu ngốc, khẳng định là rất dễ bắt nạt.
Thích Hà cúi đầu, đắc ý dào dạt mà nhìn tên ngốc nói, "Ngu ngốc, ta đã đốt phòng ở nhà các ngươi rồi. Ta xem ngươi cùng cái lão bất tử kia, buổi tối hôm nay ngủ chỗ nào!"
Hắn tưởng tượng đến việc chính mình làm, liền nhịn không được cảm thấy sinh ra một ngụm ác khí.
Còn cố ý chỉ vào phương hướng cách đó không xa vẫn còn đang bốc khói, "Thấy không? Đó chính là phòng ở nhà các ngươi đang bị cháy đó. Sợ hãi không? Nếu không phải ngươi cùng cái lão bất tử kia không ở nhà, ta đã có thể dùng một cây đuốc mà thiêu chết hai người các ngươi rồi!"
Đúng, chính là như vậy!
Tiếp tục tâm địa tàn nhẫn như vậy mà đi xuống!
Chờ một ngày kia khi hắn trở lại Thích gia, liền cho tất cả người Thích gia đều cùng nhau thiêu sống!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện