Edit+Beta: soda chanh
"Tiểu ngốc tử, tôi mệt mỏi quá!"
Thích Hà cọ cọ đầu vào hõm vai của Phồn Tinh, thời điểm ngửi được mùi hương trên người cô, bao nhiêu mệt mỏi trong nháy mắt đều tiêu hết.
Lão đại từ trước đến nay đều luôn đơn giản thô bạo, lập tức vỗ ngực tỏ vẻ, "Vậy, giao cho ta đi!"
Làm sao mà để cho Tiểu Hoa Hoa mệt được chứ?
Thích Hà: "..."
Làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn hoài nghi chính mình sớm hay muộn gì cũng sẽ yên tâm, thoải mái mà ăn cơm mềm mất.
"Tiểu ngốc tử, tôi muốn hôn cậu." Thích Hà thử mở miệng nói.
Tuy rằng hắn biết loại yêu cầu này rất vô sỉ, nhưng mà, hắn chính là da mặt dày đấy, thì sao nào?
Lão đại thật ra cũng không quá thích bị người khác tiếp cận.
Mấy cái loại yêu cầu như thế này, nếu là thời điểm trước kia khi Thích Hà với cô còn chưa đủ quen thuộc, lão đại khẳng định sẽ đem người ấn trên mặt đất mà vẽ rùa đen.
Nhưng mà trong mấy năm qua, Thích Hà giống như là đã dung nhập vào cốt nhục của Phồn Tinh vậy. Hắn đối với Phồn Tinh mà nói, hơi thở sớm đã không còn xa lạ gì nữa, càng sâu hơn, lão đại đã hoàn toàn cho hắn bước chân vào lãnh địa của chính mình.
Trên cơ bản, chỉ cần là yêu cầu mà Thích Hà nói ra, lão đại cái gì cũng nghe theo hết.
Dù sao trong lòng lão đại, Thích Hà chính là đóa Tiểu Hoa Hoa, yêu cầu mà Tiểu Hoa Hoa nói ra, dường như cũng không có chuyện gì là quá phận.
"Ah."
Trong lòng Thích Hà vui vẻ, "Cậu đáp ứng rồi?"
"Ừm." Lão đại rất bình tĩnh.
Thích Hà nhanh chóng gặm xuống--
Phồn Tinh mở to cặp mắt hắc bạch phân minh mà nhìn Thích Hà, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Thích Hà nghĩ chính là, cái miệng này của tiểu ngốc tử với cái miệng trong tưởng tượng của hắn cũng thật giống nhau nha.
Phồn Tinh lại nghĩ là, Tiểu Hoa Hoa thật ưa nhìn nha, cô hình như cũng rất thích cái loại cảm giác hôn tới hôn lui này.
Trên người hắn tựa như một cổ hơi thở nhu hòa, đang chậm rãi ảnh hưởng đến cô.
Khiến cho tính cách thô bạo của cô từ trước tới nay, tiêu trừ đi một chút.
Phồn Tinh tựa như một khối đá cứng rắn vậy, tuy mặt ngoài nhìn nhuyễn manh, nhưng trên thực tế lại không có hỉ nộ ái ố như người bình thường, cũng không có cả tâm lý như những người bình thường khác luôn. Che dấu dưới lớp nhuyễn manh đấy tuyệt đối là máu lạnh cùng tàn nhẫn, nếu như có người phạm ta, liền lấy nắm đấm sắt thép mà thô bạo đập chết nhà ngươi.
Thích Hà, khiến cô, giảm bớt đi một chút thô bạo.
Là người duy nhất mà lão đại nguyện ý nhẫn nại.
Ngay tại thời điểm Phồn Tinh cảm thấy thích thích, nơi trái tim liền truyền đến từng đợt đau đớn, hơn nữa cón có xu thế ngày càng mạnh lên.
Nhưng mà tính nhẫn nại của lão đại từ trước đến nay đều rất tốt, cứ vậy mà cứng rắn đè ép nó xuống.
Sau khi trở về phòng của mình nằm, Phồn Tinh mới cảm thấy đau đến không thể chịu đựng được.
Mồ hôi từng giọt từng giọt lớn mà rơi xuống, cơ hồ như muốn tẩm ướt hết quần áo của cô, cuộn tròn người như một con tép nhỏ ở trên giường, đau đến mức khiến cô run rẩy lên từng cơn.
Trái tim giống như đang bị người ta dùng một con dao, từng đao từng đáo mà bổ xuống, khó chịu đến lợi hại.
Phồn Tinh vươn tay ra, đặt ở vị trí trái tim, thậm chí còn có loại xúc động muốn moi tim mình ra nhìn xem!
【 Tiểu thư Phồn Tinh, ngươi làm sao vậy? 】 Sưu Thần Hào thậm chí đều