Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Chờ Thiệu Huyền Viễn rời khỏi, Thái Hậu mới hỏi Phồn Tinh: "Phồn Tinh và Ngũ hoàng tử là quen biết như thế nào?"
Phồn Tinh cũng không thêm mắm thêm muối, nói rõ ràng từ đầu đến cuối: "Hắn cưỡi ngựa, vọt tới trên đường, đâm gãy cánh tay ta. Ta muốn bạc, hắn cảm thấy ta lừa bịp tống tiền. Đem bạc, nện lên cánh tay ta, sau đó, bỏ đi. Không quen biết, chỉ là gặp qua."
Trong lòng đại lão.
Gặp qua, không phải là quen biết.
Không ở chung qua, không nhất định là người thân.
Tính đến cực kỳ rõ ràng, một chút cũng không chịu thiệt.
Thái Hậu nhíu mày, chỉ bởi vì chuyện này mà vừa rồi Ngũ hoàng tử hung hăng như vậy?
Trong mắt người đứng xem, làm bị thương người khác, bồi thường bạc là lẽ thường tình. Chỉ vì tiểu cô nương người ta mở miệng muốn bồi thường, vì thế liền ghi hận trong lòng. Thế thì lòng dạ hẹp hòi đến mức nào?
Xem trình độ hùng hổ dọa người vừa nãy, bà thiếu chút nữa cho rằng Thiệu Huyền Viễn là bị người ta lừa tài lừa sắc, cho nên lời nói mới khắc nghiệt như vậy!
Bà vốn dĩ thương tiếc Ngũ hoàng tử địa vị mẹ đẻ thấp kém, vì thế thường quan tâm nhiều hơn một chút. Kết quả trăm triệu không nghĩ tới, không biết từ khi nào, hài tử kính cẩn khiêm tốn điệu thấp kia, lại thật sự xem bản thân mình như một nhân vật lớn!
Thái Hậu không hề nghi ngờ Phồn Tinh lừa bịp tống tiền.
Một người tham lam và không tham lam, rất dễ dàng phân biệt.
Nếu đứa nhỏ này tham lam, hoàn toàn có thể đòi ban thưởng quý trọng. Xem ở phần là bằng hữu Trường An, bà nhất định sẽ cho.
Tuy rằng cô ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại rất nguyên tắc, nếu là của cô, cô sẽ muốn có. Không phải của cô, cô lười mang về.
Hoàng thất vô tình, chút ôn nhu còn sót lại của Thái Hậu, tất cả đều dành cho Trường An công chúa.
Lão hoàng đế không phải nhi tử thân sinh của bà, lúc trước nâng đỡ ông thượng vị, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Cho nên những hoàng tử này, cũng không phải tôn tử ruột thịt của bà, có thể có bao nhiêu cảm tình?
Trong lòng đối với Thiệu Huyền Viễn sinh ra một tia không vui, sau đó tự nhiên sẽ không cố ý vô tình quan tâm như trước nữa.
Cũng không rõ nếu Giản Hân Hân biết, Phồn Tinh lộ mặt một chút, chặt đứt quan hệ của ả và Thái Hậu. Lại lộ
mặt một chút, làm phủ Tần Quốc Công người ngã ngựa đổ. Lại lộ mặt một chút, dỡ xuống chỗ dựa của Thiệu Huyền Viễn. Có thể tức đến hộc máu hay không!
Đoạt đích chi tranh, vốn là không thể đi sai bước nhầm dù chỉ một bước.
Có nhà mẹ chống đỡ, sai một chút vẫn có thể cứu chữa.
Nhưng nếu không có nhà mẹ chống đỡ, vậy hoàn toàn dựa vào có người chịu vì mình ra mặt, để quân vương coi trọng.
Thiệu Huyền Viễn vốn dĩ nhà mẹ thấp kém, nếu Thái Hậu không thích hắn, thật sự là khó càng thêm khó.
【Nói thật đi, một chiêu này của cô, có phải là mượn đao gϊếŧ người không?】 Sưu Thần Hào chợt cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tên ngốc này là muốn thành tinh nha!
"Hả..." Đao gì, người nào?
【Khó trách trước đây cô không nhanh không chậm, cũng không muốn hồi phủ Tần Quốc Công, có phải đã sớm tính toán tốt? Cô rõ ràng là rút củi dưới đáy nồi, làm Giản Hân Hân cùng Tần Phồn Nhi cho rằng bọn họ trù tính hết tất cả thiên cơ, trên thực tế, lại làm cho bọn họ trèo cao té đau!】
"Ừmmmmm..." Nhị Cẩu đang nói cái gì?
【Có phải cô lại nhìn lén tiểu thuyết của ta hay không? Từ trong tiểu thuyết của ta học được?】
"... Không có." Đại lão chậm rì rì phủ nhận.
Nhị Cẩu vừa rồi nói quá nhanh, cô tiêu hóa chưa tới.
Nghe không hiểu.
Thôi đi.
Sưu Thần Hào đem đại lão bổ não thành kỹ nữ tâm cơ giả heo ăn thịt hổ, mà nguyên nhân đại lão không trở về phủ Tần Quốc Công, chỉ đơn giản là vì cô tin tưởng chính mình có thể một nắm đấm tạp chết Giản Hân Hân và Tần Phồn Nhi giả.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh từ trong cung đi ra, ở cửa cung có một chiếc xe ngựa khắc tộc huy của phủ Tần Quốc Công...