Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Cô đưa ra những yêu cầu đó, không hề có lợi ích gì cho bản thân cô, mà ngược lại chỉ tiện nghi cho tôi. Con người tôi, từ trước đến nay đều không thích chiếm tiện nghi người khác. Quan hệ giao dịch của chúng ta không công bằng với cô, cho nên tôi muốn đền bù."
Tạ Trản nói đến vô cùng đường hoàng.
Nhưng mà đại lão một câu, liền đâm hắn một phát lạnh thấu tim...
"Nhưng anh, có cái gì?"
Cái gì cũng không có nha!
Còn muốn đền bù, đền bù cái búa nha.
Miệng lưỡi nam nhân, đều là quỷ gạt người, Nhị Cẩu dạy.
Sưu Thần Hào hiện tại đến giãy giụa cũng không muốn giãy giụa nữa, bỏ đi, nồi tới thì đội cho xong. Dù sao mặc kệ có phải nồi của nó hay không, đến cuối cùng đều sẽ là nó đội.
"Tôi. . ." Hừ, đại móng heo mắt mù, Tạ Trản tức giận đến muốn cắn người: "Cô xem thân thể tôi này, thế nào?"
Mẹ kiếp!
Điều hoà này. . .
Quá mẹ nó lạnh!
Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
Thời điểm Tạ Trản nói lời này, còn có chút ngượng ngùng, nhưng tưởng tượng tới nếu mình không nói ra, phải bị buộc ca hát vũ đạo làm trò toàn bộ đều đứng đầu, một chút ngượng ngùng nháy mắt liền vứt đến chân trời.
Phồn Tinh: "? ? ?"
Sưu Thần Hào phát điên rồi.
Ở bên trong không gian lúc trước nó tặng Phồn Tinh, Sưu Thần Hào đang điên cuồng nhảy dựng, như bị lên cơn điên.
Ngao ngao gào thét, hận không thể mọc ra mấy ngón tay, để hoảng loạn túm đám lông trên đầu mình.
Đạo đức luân tang! Phát rồ! Thói đời mai một! Hạ lưu vô sỉ!
"Miễn cưỡng. . . Nhìn cũng tạm." Ngữ khí của đại lão thật sự vô cùng miễn cưỡng.
Tạ Trản lúc này liền. . .
? ? ?
Đây là tiếng người sao?
Tạ Trản thật sự bị điều hòa thổi đến lạnh muốn chết, muốn tức giận cũng tức giận không nổi, vội vàng lấy chăn trùm lên.
Tư thế không chút ưu nhã, nhìn hướng nào cũng thấy túng quẫn.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Trước khi Tạ Trản bắt đầu làm trời làm đất, Phồn Tinh yên lặng lấy từ trong túi ra một trang poster, đem poster mở ra, chậm rì rì nói với Tạ Trản: "Tôi cảm thấy, anh cứ yếu yếu, trước tiên... dưỡng thân thể đi."
Yếu yếu, giống như gà con trắng trắng bị nhổ sạch lông.
Cô đấm một quyền, liền có thể đấm chết một nhóm!
Trên poster là hình ảnh một tiểu ca ca cơ bắp rắn chắc.
Ô vuông trên bụng, cực kỳ rõ ràng.
Tạ Trản cảm thấy, hắn phảng phất vừa chịu nhục nhã!
Tạ Trản tức giận đến khí huyết đều dâng lên, cả người sắp nổ tung, xốc chăn nhảy dựng xuống giường, hùng hổ bước đến trước mặt Phồn Tinh.
Kết quả sàn nhà quá trơn, hắn còn chưa kịp đến gần cô, liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai...
Nằm bẹp trên mặt đất.
"Bang" một tiếng trầm vang.
Sợ tới mức Phồn Tinh vội vàng lui về sau một bước.
May mà không ngã trúng cô.
Mũi đau.
Mặt đau.
Ngực đau.
Nửa người dưới đau.
Chỗ nào cũng đều đau.
Một cú ngã này, Tạ Trản cơ hồ bị ngã đến sống không còn gì luyến tiếc.
Giống con cá mặn quỳ rạp trên mặt đất, nằm yên không nhúc nhích, xem như mình đã chết.
Hắn có thể cảm giác được, máu nóng rực từ trong mũi hắn đang cuồn cuộn trào ra. Nếu có thể thì để hắn chảy máu mà chết luôn đi.
Mặt trong mặt ngoài hắn đều đã ném hết, để hắn chết đi!
Phồn Tinh cũng có chút tròn mắt, làn da Tạ Trản trắng nõn, mang mỹ cảm yếu ớt, nhìn hắn nằm rạp trên mặt đất, biểu tình của đại lão chung quy là cái dạng này...
( ⊙_⊙ )
Hình như. . . Có chút đẹp mắt nha.
"Anh ngồi lên đi, không mặc quần áo, sẽ cảm lạnh." Tạ Trản nằm trên mặt đất khoảng hai phút, Phồn Tinh lặng lẽ ngáp một cái, muốn ngủ quá.
"Không dậy nổi!" Tạ Trản rầm rì nói: "Để tôi chết đi!"
Sống cũng vô dụng!
Làm gì cũng không được, từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, hắn tồn tại có ích lợi gì?
Mọi thứ đều không làm được, chết ở chỗ này luôn đi!
Đại lão bản tính vô tình, may mà tiểu yêu tinh không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nếu không sẽ lập tức nhảy dựng dậy, xoa eo
mắng.
Lại ngáp một cái.
Phồn Tinh khom lưng ngồi xổm xuống, duỗi tay chọc chọc eo Tạ Trản.
Cả người Tạ Trản run rẩy một chút.
Cô lại chọc chọc.
Tạ Trản tức giận đến không thể nhịn được nữa: "Cô đừng chọc tôi! Nhột!" Lão tử sợ nhột! Đại móng heo!
"Tôi đỡ anh dậy nha." Phồn Tinh nhịn không được cười hì hì, nghiễm nhiên chính là dáng vẻ đại móng heo xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác.
Tạ Trản cũng không nghĩ phản kháng.
Dù cho hắn muốn mặt mũi.
Thì hắn cũng lạnh đến phát hoảng rồi!
Lúc nằm trên giường, tốt xấu gì cũng có một phía không chịu lạnh. Bây giờ phía trước dán trên nền gạch, phía sau điều hòa thổi tới, phải gọi là lạnh thấu tim gan...
Vì thế bẹp bụng buông đầu xuống, tùy ý để Phồn Tinh đem hắn nâng dậy.
Sự thật chứng minh, đả kích thật sự không chỗ nào không có!
Cô một tay!
Cô thế mà lại một tay đỡ bờ vai của hắn, liền đem hắn kéo lên!
Phảng phất như, hắn thật sự quá yếu gà.
Nếu tự tin một chút, hai chữ "phảng phất" cũng có thể gạch bỏ!
Tạ Trản bị đả kích, liền mặc cho Phồn Tinh muốn làm gì thì làm.
Bị nâng đến mép giường, Phồn Tinh lấy chăn đem Tạ Trản bao bọc lại, nhìn máu dính trên mặt hắn.
"Chảy máu mũi rồi." Đáng thương hề hề, giống đóa Tiểu Hoa Hoa cần che chở.
Tạ Trản: ". . ." Tức đến không muốn nói chuyện.
Phồn Tinh giúp Tạ Trản lau khô máu, nghiêm túc, biểu tình vô cùng chuyên chú.
Tạ Trản nhìn thiếu nữ gần ngay trước mắt, ánh mắt cô rất đơn thuần, không có chút tạp niệm.
Lúc cô nhìn hắn, không có khinh thường, không có cười nhạo, cũng không có cao cao tại thượng, mặc cho chuyện vừa rồi phát sinh hắn chẳng khác nào vai hề nhảy nhót.
Đến chính hắn còn cảm thấy buồn cười, nhưng cô đều giống như không để trong lòng.
"Vì sao?" Tạ Trản thình lình hỏi.
"Hả?" Phồn Tinh mặt đối mặt, mắt đối mắt tò mò nhìn Tạ Trản.
"Vì sao không muốn tôi?"
Tạ Trản là kiểu người luôn không có cảm giác an toàn, nguyên nhân tối nay hắn tự mình đến chỗ cô, nhiều nhất là vì không tin tưởng mình có thể đạt được những yêu cầu của Phồn Tinh. Nhưng còn lại, là vì hắn không có cảm giác an toàn, hắn không tin Phồn Tinh cho hắn nhiều chỗ tốt như vậy, chỉ bởi vì muốn đốc thúc hắn phấn đấu.
Hắn thật vất vả, mới nhìn thấy hy vọng đi ra khỏi vũng lầy.
Hắn không muốn sau khi đem tất cả hy vọng ký thác lên người Phồn Tinh, để cô nâng niu hắn, rồi lại một lần nữa đem hắn ném vào vực sâu.
Cho nên, hắn tự mình đến chỗ cô, muốn quan hệ hai người có thêm nhiều ràng buộc.
Ít nhất như vậy, để hắn có thêm một chút cảm giác an toàn.