Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Nhưng Tạ Trản vẫn gắng gượng để không sợ tới mức khóc lên, hắn hiện tại là người của Ngọc tiểu thư.
Nếu biểu hiện quá không giống nam nhân, sợ là Ngọc tiểu sẽ ghét bỏ hắn.
Tạ Trản chống đỡ hết một ngày dài ghi hình ở công viên giải trí, sắc mặt đều đã tái xanh.
Phồn Tinh thì ở bên này đem toàn bộ công viên giải trí chơi hết một lượt, high đến không tả nổi!
Đại lão chơi xe bay tận trời, ngồi xuống liền ngồi liên tục mười lần!
Hơn nữa còn là càng ngồi tinh thần càng hăng hái, sau khi chơi xong, chân đi đường đều như đang bay.
【Ngân Phồn Tinh tiểu thư ôn nhu khả ái, huệ chất lan tâm, trí tuệ vô song, xin hỏi cô có thể tỏ ra trưởng thành một chút hay không?】 Chơi đến high như vậy, nó có chút hâm mộ ghen tị hận, thậm chí còn có điểm ngo ngoe rục rịch, muốn tự mình thử một lần.
"... Không thể nha, Nhị Cẩu."
Sưu Thần Hào chịu khổ bị cự tuyệt.
"Về sau, gọi ta là tiểu tiên nữ." Ừm... Bay lên lần nữa thôi nào tiểu tiên nữ!
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Con mẹ nó! Nó quá khó khăn! Thật sự!
Sau khi ghi hình xong tiết mục hôm nay, phát sóng trực tiếp vừa tắt đi, Tạ Trản liền tìm một góc, đem đầu vùi vào hõm vai Phồn Tinh.
Cực kỳ giống một con chó cỡ lớn, ủy khuất ba ba, còn có chút run chân.
"Ngọc tiểu thư, hôm nay anh sợ muốn chết." Thanh âm Tạ Trản hơi khàn khàn.
Hắn gần như nghẹn suốt một ngày cố không nói chuyện, chứng sợ độ cao quá kinh khủng.
Hắn lo mình vừa mở miệng một tiếng, liền sẽ sợ đến khóc lên.
"Làm sao vậy nha, Tiểu Hoa Hoa của em?" Tạ Trản cứ thường xuyên gọi "Ngọc tiểu thư của anh", Phồn Tinh cũng bắt đầu học theo gọi "Tiểu Hoa Hoa của em".
"Anh sợ độ cao." Tạ Trản thật sự sợ hãi, tới bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Thời điểm hắn chơi những trò đó, vô số lần đều lo lắng mình sẽ bị ném bay đi, sau đó quăng ngã thành thịt nát!
Vì thế chỉ có thể cắn răng cố nén sợ hãi trong lòng, đến hô hấp cũng không dám!
Tạ Trản vùi vào hõm vai Phồn Tinh, cọ cọ.
Ngay từ đầu còn là vì lòng sợ hãi mà tìm kiếm an ủi, sau khi cọ cọ một lúc liền biến thành làm nũng!
Là làm nũng nha!
Mẹ nó, bạn có thể tưởng tượng một nam nhân cao lớn lại đi dựa dẫm vào một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn rồi làm nũng không?
Đặc biệt là, người này
ở trong mắt Sưu Thần Hào còn là Chiến Thần đại nhân anh dũng thần võ của nó...
Kia quả thực, không khác...
Mãnh nam rơi lệ!
Tráng hán ríu rít!
Đại điểu đeo người!
Nôn!
Nó làm sai cái gì?
Nó vẫn là một đứa trẻ, vì sao lại để nó chứng kiến loại sự tình cực kỳ bi thảm này?
"Ngọc Phồn Tinh, cô là đồ đê tiện! Cô lại dám bỏ tôi để cùng hắn ở bên nhau!" Lúc Tạ Trản đang dính lấy cô thì một tiếng mắng long trời lở đất vang lên.
Thẩm Anh Bác giận đến không thể nén được.
Hắn đã nghĩ vì sao trước đây Ngọc Phồn Tinh đột nhiên chia tay hắn, thì ra là hồng hạnh xuất tường!
Tiện nhân!
Thẩm Anh Bác tự nhận mình thân mang hệ thống, cao hơn người khác một bậc, rất nhiều việc nhỏ đều không đặt vào mắt.
Trước đây hắn ám chỉ tổ tiết mục lấy Tạ Trản làm đá kê chân cho hắn. Cụ thể tiến hành thế nào, hắn đều để tổ tiết mục tự thao tác. Nếu một việc nhỏ như vậy còn phải để hắn lên kế hoạch, vậy những tên phế vật đó còn dùng để làm gì?
Mà sau khi nhà sản xuất phát hiện quan hệ của Tạ Trản và Phồn Tinh, liền bắt đầu bằng mặt không bằng lòng, hai bên đều không thể đắc tội, không tiếp tục bôi đen Tạ Trản.
Cân nặng của Thẩm Anh Bác liên tục lên lên xuống xuống lên lên lên lên lên...
Đồng thời, hắn còn thông đồng với mẹ nuôi Kim Linh Vũ, hai người đang ở giai đoạn tình nồng ý mật.
Hắn làm gì còn tâm tư đi chú ý Tạ Trản?
Thế nên hoàn toàn không phát hiện, Tạ Trản và Phồn Tinh nhấc lên quan hệ!
Tiện nhân hồng hạnh xuất tường!
Không sai, ở trong mắt Thẩm Anh Bác, Ngọc Phồn Tinh là của hắn!
Bạn gái cũ thì vẫn là của hắn, sớm muộn đều sẽ nằm trong tay hắn!
Kết quả, vậy mà lại bị Tạ Trản nhúng chàm?