[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (27)


trước sau

Lúc nhìn rõ mặt người đến, sắc mặt Thích Hà nhanh chóng lạnh xuống.


Thích Thịnh ở lại khách sạn gần đây,  buổi tối khuya ra ngoài cũng là bởi vì ở thành phố lớn phóng đãng quen thói, đột nhiên về đến thị trấn nhỏ này, hoàn toàn không ngủ được, liền ra ngoài đi dạo.


Phồn Tinh không ngẩng đầu.


Một bàn đồ nướng, phảng phất mở ra cánh cổng thế giới mới của cô.


Thịt bò nướng ăn ngon, thịt dê nướng cũng rất ngon, thịt ba chỉ lại càng thật ngon. Còn có ngô nướng, cà tím nướng, vậy mà ăn cũng thật là ngon!


Thậm chí còn có rau xanh, so với thịt thịt ăn cũng ngon.


" Đây là cô gái ở cùng với ngươi? "


Thích Thịnh ở trên cao nhìn xuống, chỉ thấy cái đầu nhỏ của Phồn Tinh. Giọng điệu nói chuyện cũng rất khinh thường, nghe được tràn đầy ác ý.


Hắn để ý nhất, là tháng ngày trước đây làm đứa con hoang.


Không thể lộ diện, chỉ có thể giấu diếm.


Lúc mẹ hắn vẫn chưa lấy được vị trí Thích phu nhân, hắn từng ở phía xa nhìn thấy Thích Hà. So sánh ra, hắn tựa như con chuột hôi hám ở trong góc tối, chỉ có thể hâm mộ ghen ghét.


Mà bây giờ, rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận.


Còn Thích Hà, dựa vào cái gì mà còn dùng loại ánh mắt một lời khó nói hết này nhìn hắn?


Phảng phất như nhìn một thứ đồ vật không đặt được lên bàn.


Hai người cứ như vậy ánh mắt giằng co.


Không ai nhường ai, không ai phục ai.


Lão đại hoàn toàn không bị loại không khí này ảnh hưởng, thừa dịp Thích Hà không chú ý. Yên lặng đem trứng rán trước mặt Thích Hà chuyển đến trước mặt mình.


Vùi đầu ăn.


Cố gắng học tập, điểm có thể khiến ngươi thất vọng.


Nhưng mà cố gắng ăn, thì sẽ không.


" Thích Hà, mày đời này cũng cứ như vậy. Mày còn nhớ lúc tao vừa đến Thích gia, mày nói thế nào với tao? "


Con hoang mãi mãi là con hoang, đời này đừng nghĩ có thể được người ta nhìn, cũng đừng nghĩ sẽ có tiền đồ.


Hắn nhớ rõ như in, như giòi bám trên xương, đời này đều không thể quên được!


" Mày nhìn tao, nhìn lại mày bây giờ, mày xem bản thân có khác gì rác rưởi? "


Thích Hà bất động thanh sắc, nhưng mà nắm tay nắm chặt.


Liền xem như hắn biểu hiện bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn là thiếu niên mà thôi. Huống chi, Thích Thịnh mỗi một lời đều đạp trúng chỗ đau của hắn!


Thích Hà hô hấp bắt đầu dồn dập lên.


Con ngươi hơi hơi rũ xuống, đáy mắt là một mảnh hắc ám, phảng phất như khơi lên thứ gì cực kì táo bạo.


Đúng lúc này, Phồn Tinh đem từng dĩa từng dĩa nướng chồng lên nhau, còn chậm rãi nắn cục một cái...


Ngô, ăn xong.


Lão đại tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng mà lúc này bỗng nhiên có chút chột dạ.


Cô tất

cả đều ăn hết, một chút đều không chừa lại cho Thích Hà.


Hình như, không tốt lắm.


Phồn Tinh đưa tay ra đâm chọc vào bên hông Thích Hà, thanh âm mềm mại đáng yêu, mang theo một chút hàm ý thương lượng, " Thích Hà, ta muốn ăn thêm một chút. "


Sưu Thần Hào cảm thấy, đồ ngốc này thành tinh.


Sau khi nó quan sát, rút ra được kết luận đấy.


Ngươi nhìn đi, lúc tâm cô không giả vờ, đều là câu trần thuật. Có chút ngờ nghệch, còn để lộ ra một chút phong phạm bá tổng --


'Thích Hà, ta muốn ăn rắn.'


'Thích Hà, ta muốn ăn châu chấu chiên.'


Ta muốn XXX...


Nhưng khi cô làm việc không tốt, có chút chột dạ, liền bắt đầu ngờ nghệch, để lộ ra nhiều hơn một chút ý thương lượng.


Ngươi xem đây mà là không phải thành tinh?


Hai người Thích Hà và Thích Thịnh vốn dĩ trừng mắt giằng co, ánh mắt trừng được như mắt gà chọi, nhìn qua còn tưởng sắp nổ.


Kết quả bên hông bị đâm một cái, nháy mắt xẹp xuống.


Chờ, chờ hắn gọi đồ ăn cho cô ngốc xong rồi sẽ cùng Thích Thịnh tính sổ.


" Mười chuỗi thịt bò, một phần cà tím, khoai tây cắt sợi cũng mang tới năm phần... "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện