Thích Hà lúc nhìn thấy tin tức, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời --
A, tên Thích Thịnh mặt người dạ thú này, hóa ra lại là có khẩu vị như thế này.
* Gốc là nhân khuông cẩu dạng, là chỉ kẻ có hành vi như chó, dịch thẳng ra là chó đội lốt người, nhưng mà mình xin để thành mặt người dạ thú cho nó hợp văn cảnh, chủ yếu là cún dễ thương mà ヾ(〃^∇^)ノ
Đột nhiên trong lòng buồn nôn.
Mẹ nó!
Thích Thịnh thường xuyên đối đầu với hắn, lại còn thường gây phiền phức cho hắn, tựa hồ như đang cố gắng thu hút sự chú ý của hắn, có lẽ nào----
Thích Hà vội vàng sờ sờ da gà da vịt trên cánh tay.
Con trai sống trên đời này quả thật là không dễ gì, vẫn là phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Nhìn Thích Mộc Vũ ở trước mặt, thái độ Thích Hà không lạnh không nóng.
Chuyện xấu của Thích Thịnh truyền ra như vậy, liền đã xem như không có tương lai.
Vì thế, mới nhớ tới đứa con trai còn lại là hắn?
"Trở về Thích gia, cha có thể dùng tài nguyên tốt nhất hỗ trợ con, tương lai Thích gia vẫn là của con." Thích Mộc Vũ không cho là Thích Hà sẽ cự tuyệt.
Sau khi Thích Thịnh gặp chuyện, ông ta đã nhanh chóng đưa người ra nước ngoài. Ít nhất 10 năm, Thích Thịnh đừng mong có thể xuất hiện trước mặt các nhân vật nổi tiếng đầu đỉnh trong vòng tròn Hải Thành.
Thích Mộc Vũ cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhiều năm qua mất bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng hắn? Kết quả vậy mà dính vào loại chuyện này.
Ông ta chẳng lẽ không biết có người tính kế?
Nhưng mà bị người tính kế thành công, nói lên Thích Thịnh không thể làm việc lớn.
Thích Hà trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn đi , đây chính là cha ruột của hắn. Đây chính là người cha hắn từng bởi vì mất đi yêu thương của ông ta, mà muốn sa ngã, đắm mình.
Nhìn qua thật sự bạc bẽo đến mức khiến hắn buồn nôn.
Nhưng mà trở về Thích gia --
Hắn đồng ý.
Gia nghiệp Thích gia,là mẹ hắn và Thích Mộc Vũ cùng nhau dốc sức làm nên, có cơ hội kế thừa toàn bộ, hắn vì sao lại muốn buông tay?
Huống hồ, chỉ có thể có nhiều thế lực hỗ trợ hơn, mới có thể mạnh mẽ hơn.
Sau đó, chăm sóc thật tốt cô ngốc.
Thích Hà sau khi trở lại Thích gia, lập tức chọn chuyên ngành phụ ở đại học là quản trị kinh doanh.
Thời gian bận rộn đến tối tăm mặt mũi, càng thêm không có thời gian đi gặp Phồn Tinh.
Ngươi cho rằng lão đại sẽ đắm chìm nhung nhớ sao?
Không có!
Từ lúc chuyện xấu của Ngụy Tử Trác truyền ra, Vân Gia Duyệt cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, náo loạn không tin. Nhưng mà vừa không chịu buông tay một đoạn tình cảm thanh mai trúc mã, vì thế chia tay rồi lại hợp lại, hợp lại rồi chia tay.
Phồn Tinh ở trong phòng, vẫn có thể nghe được Vân Gia Duyệt anh anh anh.
Lão đại tỏ vẻ: Rất phiền.
Loại này anh anh quái dị, cô một quyền có thể đánh chết mười tên!
Cô không thích loại bầu không khí của Vân gia, trùng hợp lúc này Văn Nhân Nho lại đưa đến một chủ ý ___
Loại vũ khí hình người chuyên đi gây sự này, Văn Nhân Nho cảm thấy, nếu như không tận dụng triệt để, vậy thì thật sự quá đáng tiếc.
Văn Nhân gia lực
Hắn còn trẻ, thực lực trong tay không đủ, bên cạnh cũng không có bao nhiêu người có thể dùng tốt được.
Sở dĩ sẽ cho Phồn Tinh chủ ý, là bởi vì hắn tiếp nhận sòng bạc của Văn Nhân gia, lão đại đánh người rất mạnh. Hơn nữa, bệnh tâm thần đánh chết người không phạm pháp.
Phồn Tinh trước khi đồng ý với Văn Nhân Nho, tới trường học của Thích Hà thăm hắn một cái.
Đóa hoa nhỏ vẻ mặt đầy mỏi mệt, quầng thâm ở mắt rất sâu, xem ra là rất vất vả, thật đáng thương.
"Thích Hà, ngươi có phải hay không là rất mệt mỏi?" Phồn Tinh ngón tay sờ tới quầng thâm mắt của Thích Hà, trong lòng có hơi hơi chút không thoải mái.
Học chính là ngành y, học phụ là quản trị kinh doanh, đồng thời còn phải đi tìm hiểu sản nghiệp Thích gia.
Thích Hà cho dù có ba đầu sáu tay, nhất thời cũng ăn không tiêu.
Nhưng mà nhìn thấy cô ngốc giống như đau lòng vì hắn, nhất thời trong lòng như ăn mật ngọt
"Không sao ."
Mặc dù Thích Hà trả lời như thế, nhưng Phồn Tinh vẫn là nhận định, đóa hoa nhỏ mệt chết đi được!
Cô muốn bảo vệ đóa hoa nhỏ, hắn nên phải là xinh đẹp mềm mại lớn lên, không nên bị mệt đến héo rũ --