[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (5)


trước sau

" Ranh con có mẹ sinh không có mẹ dạy... "


Có mẹ sinh không có mẹ dạy...


Buổi tối lúc ngủ, Thích Hà trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng đứng dậy đá một cái vào bàn, thô tục chửi một tiếng, " Mẹ nó! "


Hắn không để ý mình bị người mắng sao?


Mẹ! Hắn còn thật rất con mẹ nó để ý!


Hạt giống ác độc trong lòng từ từ nẩy mầm, hắn không có làm gì con ngốc kia, lão bất tử dựa vào cái gì chạy đến trước mặt hắn khoa tay múa chân? Còn tưởng hắn dễ khi dễ sao?


Thích Hà càng nghĩ càng nuốt không trôi cục tức này.


Nếu tất cả mọi người khinh thường hắn, cảm thấy hắn là tên tạp chủng hết thuốc chữa, xem hắn đời này là tên côn đồ, vậy hắn liền làm người xấu cho bọn họ xem!


Mắng hắn đúng không!


Haha.


Thích Hà cười lạnh, càng cười càng trở nên lạnh lùng quái đản, trong lòng nảy lên một chủ ý.


*


Thôn quê vẫn tương đối hoang vu, chủ yếu là dùng củi để đốt. Cơ hồ mỗi nhà đều có một kho chứa củi, bên trong để củi khô, cỏ khô và củi lửa.


Thích Hà châm một điếu thuốc, đứng sau kho chứa củi nhà Di Ngoại Vân Phồn Tinh.


Hắn kỳ thật cũng không có bao nhiêu tính tình xấu xa, trong lòng hắn hiểu rõ ràng. Chẳng qua tất cả mọi người không hiểu hắn, đều khinh thường hắn, vì thế hắn mới đơn giản trở nên phản nghịch, không dễ ở chung.


Hắn muốn là một tên hỗn trướng tội ác tày trời, những người trong thôn đó ở sau lưng nói xấu hắn, hắn có thể đem bọn họ đâm chết toàn bộ, ngươi có tin không?


Dù sao hắn cũng chưa trưởng thành, coi như giết bọn họ, cũng không cần đền mạng!


Nhưng hắn hiện tại cảm thấy, loại suy nghĩ không tốt này, cảm giác xấu xa thì lại không đủ, rất là quái quỷ! Hắn không muốn tiếp tục như vậy nữa, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là một tên vô liêm sỉ, vậy hắn trở thành một tên vô liêm sỉ có danh có thực thì thế nào?


Sương khói lượn lờ.


Một điếu thuốc hút xong.


Thích Hà trong lòng chậm rãi kiên định tin tưởng.


Thế giới này, chính là một cái thế giới quái quỷ, người thiện bị khi dễ, người thiện bị người kiêng kị. Hắn vừa không muốn bị khi dễ, cũng không muốn bị người kiêng kị!


Dùng bật lửa đốt kho chứa củi, nhìn ngọn lửa hừng hực bốc cháy lên.


Thích Hà đắc ý kiêu ngạo mà cười, lồng ngực bao năm khó chịu, trong nháy mắt tự như biến mất hoàn toàn, khiến hắn có cảm giác hãnh diện.


Sung sướng vô cùng!


Lão bất tử, mắng nha, có sức lực mắng nữa đi !


Lửa không đốt lên trên người mình, ai cũng không biết đau!


Thích Hà quay người rời đi, đem ánh lửa cháy ném lại phía sau, chậm rãi ung dung cà lơ phất phơ theo đường nhỏ về nhà, thuận tiện ra bờ sông rửa mặt.


Sau đó nhìn thấy...


Phồn Tinh mang trên đầu kẹp tóc đủ loại màu sắc chậm chạp đi tới, Sưu Thần Hào nhanh chóng cảm thấy tuyệt vọng, mẹ ơi, loại kẹp tóc này thật sự không có thẩm mỹ, cầu xin ngươi đừng khiến ta mỗi ngày đều phải khen ngươi.


Sưu Thần Hào luôn luôn trong tình trạng thống khổ như thế, Ngân Phồn Tinh tiểu thư cô mang một đầu đầy bảy màu Mary Sue kẹp nhựa, còn yêu cầu nó mỗi ngày phải khen cô khác nhau!


Đây qua thực là tra tấn thảm kịch nhất!


" Đồ ngốc, đứng lại. " Thích Hà trong lòng tràn đầy

ác ý, ánh mắt nhìn về phía Phồn Tinh đều không có chút ý tốt gì.


Hắn trở nên xấu xa. Phồn Tinh nói với Sưu Thần Hào trong lòng.


[ Làm sao ngươi biết? ]


Hơi thở.


Hơi thở không đúng.


Phồn Tinh có thể cảm giác nhạy bén được trên người một người là thiện ý hay ác ý, thiện ác không phải bên ngoài, mà là nội tâm.


Có vài người nhìn hung thần ác sát, nhưng nội tâm lại có khả năng mềm mỏng. Có vài người nhìn giống như trước đây không có gì khác biệt, nhưng mà trái tim lại từ từ trở nên biến chất.


Thật là giống như từ thạch trái cây mềm mại lại biến thành chân gà bột mì cứng thành một khối ở trong miệng.


Phồn Tinh ngoan ngoãn đứng lại, Thích Hà trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên là một tên ngốc, chắc chắn dễ bắt nạt.


Thích Hà cúi đầu, dương dương tự đắc nhìn tên ngốc này nói, " Tên ngốc, ta đem phòng trong nhà ngươi đốt đi. Xem xem ngươi cùng lão bất tử kia tối hôm nay ngủ chỗ nào! "


Hắn vừa nghĩ đến việc hắn làm, liền không nhịn được cảm thấy khẩu khí nói chuyện của mình thật độc ác.


Còn cố ý chỉ vào hướng khói bay lên cách đó không xa, " Nhìn thấy không?  Đó là phòng ở nhà ngươi đang cháy. Sợ hãi không? Nếu không phải ngươi cùng lão bất tử kia cùng ở nhà, ta có thể một ngọn đuốc đem thiêu cháy hai người các ngươi! "


Đúng, chính là như vậy!


Tâm địa cứ tiếp tục ác độc như vậy!


Chờ một ngày kia trở lại Thích gia, đem toàn bộ người của Thích gia thiêu cháy tất cả!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện