"Cô ngốc, anh rất mệt!"
Thích Hà đem đầu vùi ở trong hõm vai của Phồn Tinh, cọ cọ, ngửi được mùi hương, nháy mắt mệt mỏi tiêu tan hết.
Lão đại từ trước đến giờ đơn giản thô bạo, lúc này vỗ ngực tỏ vẻ, "Vậy thì, giao cho ta!"
Làm sao lại có thể làm cho đóa hoa nhỏ mệt nhọc?
Thích Hà: "..."
Làm sao đây, nếu vẫn tiếp tục như vậy, hắn hoài nghi mình sớm hay muộn sẽ yên tâm thoải mái làm trai bao.
"Cô ngốc, anh muốn hôn em." Thích Hà thăm dò mở miệng nói.
Tuy rằng hắn biết loại yêu cầu này rất vô sỉ, nhưng mà, da mặt hắn dày a, làm sao đây?
Lão đại kỳ thật cũng không quá thích người khác gần gũi.
Tựa như loại yêu cầu này, nếu như là lúc Thích Hà và cô còn chưa đủ quen thuộc, lão đại khẳng định sẽ đem người ấn trên mặt đất vẽ rùa.
Nhưng trải vài năm này, Thích Hà tựa như là dung nhập vào linh hồn của Phồn Tinh. Hắn đối Phồn Tinh mà nói, hơi thở sớm đã không xa lạ gì, thậm chí, lão đại đã đem hắn triệt để đặt vào lãnh địa của mình.
Trên cơ bản, chỉ cần là yêu cầu của Thích Hà, lão đại sẽ không có từ chối.
Dù sao trong lòng lão đại, Thích Hà là đóa hoa nhỏ, đóa hoa nhỏ đưa ra yêu cầu, hình như cũng không có cái gì quá phận.
"Ah."
Thích Hà trong lòng vui vẻ, "Em đồng ý?"
"Ừ." Lão đại rất bình tĩnh.
Thích Hà nhanh chóng gặm đi lên --
Phồn Tinh mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Thích Hà, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thích Hà trong lòng nghĩ là, miệng của cô ngốc thật sự cùng trong tưởng tượng của hắn giống nhau. Phồn Tinh nghĩ là, đóa hoa nhỏ thật là đẹp mắt, cô tựa như cũng rất thích loại cảm giác này hôn tới hôn lui này.
Trên người hắn tựa như có một cỗ hơi thở nhu hòa, đang từ từ ảnh hưởng cô.
Khiến cho cô từ trước tới nay thô bạo, tiêu biến từng chút một.
Phồn Tinh tựa như một khối tảng đá cứng rắn, mặt ngoài nhìn đáng yêu, nhưng trên thực tế cũng không có vui vẻ lo âu buồn rầu như bình thường, cũng không có suy nghĩ như người bình thường. Che dấu dưới vỏ bọc đáng yêu mềm mại, là máu lạnh và tàn nhẫn đến cực điểm, nếu có người đụng đến cô, vậy liền ném nắm đấp nhỏ chết người tới, bất cận nhân tình.
Thích Hà, khiến cô bớt đi một chút thô bạo.
Là người duy nhất lão đại nguyện ý nhẫn nại.
Liền lúc Phồn Tinh cảm thấy thích, chỗ trái tim từng đợt đau đớn, hơn nữa có xu thế càng lúc càng mạnh.
Nhưng mà tính nhẫn nại lão đại từ trước đến nay rất tốt, cố chấp đè nén xuống dưới lòng.
Chờ tới khi trở về phòng của mình, Phồn Tinh mới cảm giác được đau đến không thể chịu đựng được.
Mồ hôi từng giọt lớn viên rơi xuống, cơ hồ thấm ướt quần áo của cô, co rúc ở trên giường tựa như một con tôm nhỏ, đau đến chầm chậm run rẩy.
Trái tim giống như bị người khác dùng dao từng nhát từng nhát chém xuống, khó chịu vô cùng.
Phồn Tinh đưa tay ra, đặt ở trái tim vị trí, thậm chí có loại cảm xúc xúc động muốn đem tim móc ra xem !
【 Phồn Tinh tiểu thư, cô làm sao vậy? 】 Sưu Thần Hào thậm chí cũng không kịp khen, vội vàng hỏi.
"Không biết..." Phồn Tinh đau đến mức lăn lộn trên giường "Đau..."
Cô không biết.
Nhưng mà đau quá a!
Đau đến muốn cho Thích Hà đóa hoa nhỏ thổi cho cô.
Phồn Tinh đau cả một đêm, đến sáng ngày thứ hai tỉnh lại thì cả người giống như là vừa mới vớt từ trong nước ra.
Sưu Thần Hào từ lúc đêm qua hỏi một câu kia xong, sau đó cũng không có lên tiếng.
Nó tính toán chút thử đi thăm dò --
Lúc trước Phồn Tinh nói với nó, thích người khác, sẽ chết.
Nó cũng không để ở trong lòng, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà đêm qua, nó mơ hồ cảm thấy, Phồn Tinh sở dĩ sẽ đau quằng quại như thế một đêm, hẳn là có liên quan đến Thích Hà. Nó cảm giác được, Phồn Tinh lúc nhận được một nụ hôn kia, trái tim đập được vô cùng kịch liệt, cô hẳn là...
Là thích Thích Hà.
Cô động lòng.
Đau đớn sống không bằng chết như vậy, càng như là gánh chịu nguyền rủa.
Thăm dò cả một đêm, Sưu Thần Hào mới tìm
Thần thức của cô đặc biệt mông lung, tất cả đều là sương trắng lượn lờ, nó vất vả lắm mới tìm được, sau đó sửng sờ phát hiện mình giống như là một tên quê mùa đứng ở bờ biển, vô cùng nhỏ bé!
Chỉ có thể mơ hồ nhìn được, ở giữa của biển trắng mênh mông này, tựa như có một khối huyết quang.
Thật xa, nó liền không với tới sờ được.
Huyết quang, bình thường đều là nguyền rủa hoặc phong ấn, Sưu Thần Hào cơ hồ có thể xác định.
Trong khoảng thời gian ngắn, nó cũng không biết là nên vui vẻ , hay là nên khổ sở.
Vốn dĩ nó lo lắng tiểu thư Ngân Phồn Tinh tróibuộc sai mơ ước vẻ đẹp của Chiến Thần đại nhân, đem lòng yêu mến Chiến Thần đại nhân, sau đó vu vạ nó.
Nhưng khi biết được thần thức của cô có nguyền rủa, thích người khác, sẽ nhận lấy đau đớn tột cùng, nó cảm thấy...
Có chút khổ sở.
Ngoài việc không hi vọng cô nhúng chàm Chiến Thần đại nhân, nó vẫn là hi vọng Ngân Phồn Tinh tiểu thư có thể trôi qua tốt một chút.
Dù sao cô cũng ngây ngốc ngốc ngốc, không có ai thích cô, cũng không có ai trân trọng cô, ngay cả Ngân gia ở Hư Không Chi Cảnh, cũng xem cô như là quái vật nhỏ.
Sưu Thần Hào đột nhiên rơi vào mê mang, giống nhóc con đáng thương phạm phải sai lầm.
Nó đôi khi ghét bỏ Ngân Phồn Tinh tiểu thư như vậy, có phải là thật quá đáng?
Nhưng mà Chiến Thần đại nhân thật sự rất tốt, nó cảm thấy cô gái có thể xứng đôi được với Chiến Thần đại nhân, phải là người thật mạnh mẽ, thật tài năng, không thể có bất kỳ tì vết nào!
Nó thật là khó nha!
Nó rất rối rắm nha!