[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Tể Tướng Đại Nhân, Quản Phu Nhân Của Ngài Đi(8)


trước sau

Từ Mộc gia trở lại Từ gia, tổ mẫu Lý thị gặp Từ Thụy Khanh trở về, bất mãn nói, "Cả ngày liền đến nhà người khác ăn chực. Người không biết còn tưởng rằng trong nhà bạc đãi mày! Tám năm không được ăn, còn biết trở về cơ đấy!"


Từ Thụy Khanh im lặng, kiềm lại, không cãi lại.


Một khi tranh luận lại, là tội bất hiếu.


Hắn muốn làm người đọc sách mà nói, tuyệt đối không thể để trên lưng gánh tội danh bất hiếu được.


Cùng lúc đó, cha con tam phòng Từ gia Từ Tử Hàm xuống xe bò đi vào trong nhà, trong tay còn cầm quạt xếp học đòi văn vẻ ra vẻ đạo mạo, tượng trưng cho thân phận bản thân là người đọc sách ở trấn trên .


Lý thị nhanh chóng nghênh đón, hỏi han ân cần.


Hỏi hôm nay như thế nào đột nhiên trở về? Có phải là bạc không đủ dùng?


Từ Thụy Khanh thấy thế, mặt mày cụp xuống, nhìn không ra vui mừng hay tức giận .


Ở trong hoàn cảnh bất công tuyệt đối lâu đến như vậy, hắn sớm đã triệt để không còn chút chờ mong nào vào tình thân cả. Tổ phụ tổ mẫu lòng là trời đất, hắn đã sớm hiểu được.


Duy nhất khiến cho hắn cảm thấy không cam lòng là, Tam thúc và Từ Duệ cũng chỉ là người bình thường.


Dựa vào cái gì muốn hắn hi sinh tiền đồ của mình, cung phụng cho hai kẻ tài trí bình thường?


Cha con Tam phòng quả nhiên trở về là muốn bạc.


"Nương, học sinh trên trấn muốn lên thành phủ đi học hỏi, cần chút ngân lượng chuẩn bị."


Từ Tử Hàm mặc bộ áo dài của học sinh trấn trên, nhìn ra là một bộ dáng nhân khuông cẩu dạng. Đây cũng là lý do khiến cho Lý thị tự hào, con trai bà ta nha, ra ngoài vừa nhìn chính là người đọc sách, so với kẻ khác quê mùa đều uy phong hơn bao nhiêu!


Từ Duệ cũng tại một bên hỗ trợ: "Đúng vậy, bà ơi, con và cha cũng phải đi. Đến lúc chúng con thi đậu tú tài, liền đón ngài lên trấn trên sống."


Lời nói ngon ngọt như vậy, Lý thị làm sao không đáp ứng?


Ở trong thôn muốn đi trấn trên họp chợ phải ngồi xe bò một canh giờ.


Thị trấn,đó cũng không phải là nơi mà ai muốn đi là được. Phải ngồi xe bò hết một hai canh giờ, bà ta quanh năm suốt tháng cũng không đi được lần nào đâu.


"Muốn bao nhiêu bạc?"


"Không nhiều, chỉ năm lượng bạc mà thôi. Con và Duệ Nhi tiêu cùng nhau, không ngại." Từ Tử Hàm một bộ dạng đặc biệt hiểu lòng người nói.


Từ Thụy Khanh nhếch môi mỏng.


Bước nhanh về phòng.


Chuyện tiếp theo, hắn thậm chí không cần nhìn cũng có thể biết.


Hắn chỉ là nhịn không được muốn cười lạnh mà thôi, không nhiều chỉ năm lượng, Từ gia bọn họ những người này một năm tiêu sài, cũng không tới mười lượng . Tam thúc và Từ Duệ một lần ngửa tay xin tiền học, chính là một khoảng lớn.


Từ Thụy Khanh cầm lấy cuốn sách giấu ở dưới gối, đó là tiền hắn tích cóp một hai năm qua, mua về một cuốn sách cũ.


Cũng là một quyển duy nhất.


Đọc sách có thể khiến người thông suốt, đồng thời cũng có thể bình phục tâm hồn.


Tần thị đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con trai đọc sách, trong ánh mắt lóe qua một tia lo lắng.


Nhưng nghĩ đến Từ gia đã có hai người đọc sách, chắc chắn không có khả năng lại cung cấp cho một người nửa, vì thế đối Từ Thụy Khanh nói: "Con trai à, ngươi và nương cùng nói chuyện một chút, nương và cha ngươi đã bàn bạc rồi."


data-p-id="b8859c36f102e8f89e84cf4bd1f06d3a" style="text-align:left;">Từ Thụy Khanh nhìn thấy sắc mặt Tần thị, trong lòng trầm xuống: "Cha nói như thế nào?"


"Việc này, sau này đừng nói nữa. Nếu để tổ phụ tổ mẫu ngươi biết, thế nào cũng đánh ngươi một trận! Cha ngươi ônh ấy không đồng ý."


Tâm triệt để chìm xuống.


Hắn liền biết, cha hắn tính tình trung thực như vậy, căn bản không có khả năng đồng ý phân gia.


"Con hiểu, nương."


Chờ sau khi Tần thị rời khỏi, bàn tay Từ Thụy Khanh nắm chặt thành quyền, móng tay gắt gao cắm vào trong lòng bàn tay.


Trong lòng sinh ra một loại bất lực, hắn có thể như thế nào?


Gặp phải loại gia đình như vậy, tổ phụ tổ mẫu không quan tâm, Tam thúc một nhà yên tâm thoải mái hút máu người, cha mẹ chỉ biết vùi đầu trồng trọt, từ trước đến giờ không biết vì hắn tính toán một lần.


Hắn đọc sách, thì có ích lợi gì?


Từ Thụy Khanh không tự chủ nghĩ tới con gái Mộc thợ săn --


Hắn muốn thay đổi tình trạng này, tự tìm một con đường mà nói, chỉ có. ..


Nhưng là Mộc Phồn Tinh cô. . . Hắn thật không phải ghét bỏ cô là đồ ngốc, nhưng mà quả thực là lực sát thương của đối phương quá lớn, hắn có chút lo lắng tính mạng của mình.


Nhưng mà trước mắt hắn cũng không thể do dự được bao lâu, Mộc thợ săn đã suy nghĩ đi mua con rể trở về.


Nếu hắn không sớm quyết định, không chừng là con gái Mộc thợ săn, hắn đều không thể nắm chắc được!


Ánh mắt Từ Thụy Khanh lóe lên, dần dần trở nên kiên định --


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện