Mặc dù đối với người trong thôn mà nói, tú tài đã là tồn tại mà bọn học dùng cả đời ngưỡng vọng.
N
hưng mà đối Từ Thụy Khanh mà nói, đây cũng chỉ là khởi điểm của hắn mà thôi.
Khoa thi sắp tới còn rất dài.
Còn phải thừa thắng xông lên đi thi cử nhân, phải nhanh chóng đến kinh thành dự thi.
Chuyện dự tính sắp tới, Từ Thụy Khanh lựa chọn thương lượng với Mộc Lão Tam. Xem ông ấy tính toán đi phủ thành và Kinh Thành như thế nào.
Mộc Lão Tam cẩn thận suy tư một hồi.
Chuyện này không thể để con rể một mình đi thi khoa cử được.
Chưa ăn qua thịt heo, còn không biết heo chạy sao? Kịch bản nhiều đến như thế, không phải cũng là thiếu lang độc hành lên Kinh dự thi, đến cuối cùng lên bảng vàng lại bị quan liêu bắt lại ở rể sao?
Chuyện để Từ Thụy Khanh một mình lên Kinh dự thi--
Ngươi nhìn con rể nhà ta, nhân trung long phượng.
Lại nhìn xem tài hoa, người bình thường so ra không bằng.
Ông ta không có văn vở chữ nghĩa, còn biết vì con gái chọn Từ Thụy Khanh làm con rể. Vậy càng không nói gì đến những quan lớn kia!
Mộc Lão Tam quyết định thật nhanh: "Ta với Phồn Tinh đều cùng ngươi đi thi."
Nói ra loại lời này, ông ta hẳn là rất có tài lực.
"Nhà chúng ta có bạc, dù sao ta đời này cũng không có ra ngoài nhìn xem đó đây. Trong tay có tiền, đúng lúc mang Phồn Tinh cùng nhau đi ra bên ngoài thăm thú một chút. "
Hơn nữa Mộc Lão Tam còn suy xét, Từ gia mắt thấy Từ Thụy Khanh có tiền đồ rộng mở, làm sao không nhanh chóng chạy tới nịnh bợ bợ đỡ đây?
Tuy rằng Mộc Lão Tam tự nhận hung hãn hơn người, hoàn toàn không sợ bất kể kẻ nào.
Nhưng mà cũng không chịu nổi có người cả ngày ở trước mặt ghê tởm bản thân, cho nên vẫn là có thể trốn thì nhanh trốn, đỡ phải khiến bản thân buồn nôn.
Cho nên nhân lúc người của Từ gia còn chưa phản ứng, Từ Thụy Khanh và Mộc Lão Tam cũng đã nhanh chóng rời nhà đi xa.
Chờ bọn người Lý thị và Tần thị không kềm chế được, muốn lôi kéo con trai cháu trai tú tài. Mộc Lão Tam đã đóng gói hết gia sản nhà mình, cưỡi xe bò chậm rãi ung dung rời khỏi thôn.
Dọc đường đi, Từ Thụy Khanh đã bắt đầu bình tĩnh đem cái đầu nhỏ của Phồn Tinh đặt trên đùi của mình.
Vốn dĩ lão đại đầu gối lên đùi của cha làm gối đầu, ngủ đến trên nửa đường luôn bị Từ Thụy Khanh lặng lẽ kéo đến đặt trên chân mình.
Hắn...
Hắn cảm thấy gối lên trên chân Mộc Lão Tam, xe bò xóc nảy dễ bị đập trúng đầu, làm sao?
Gối lên trên đùi của hắn, hắn còn có thể kịp thời che chở đầu nhỏ của cô!
Gì cơ, ngươi bảo hắn lúc trước nói muốn tận lực tránh tiếp xúc thân thể với Phồn Tinh?
Đây không phải là trường hợp đặc biệt sao?
Dọc đường bôn ba thì nên giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải là như vậy sao?
Sưu Thần Hào: 【. . . 】 A nam nhân, ngươi vui vẻ là được rồi.
Không nghĩ đến Chiến Thần đại nhân là Chiến Thần đại nhân như vậy!
Có vài người bên ngoài nghiêm trang, nội tâm tao được một
Cái gì, ngươi nói nó lại lặng lẽ mắng Chiến Thần đại nhân?
Nó không phải! Nó không có! Đừng nói nhảm!
Vì để Từ Thụy Khanh dự thi, Mộc Lão Tam đầu tiên ở phủ thành thuê một căn nhà, ở nửa năm. Chờ mấy tháng sau đi thi, đợi kết quả rồi xem có lên Kinh hay không.
Thời gian nửa năm ở đây nửa năm, tố chất tâm lý của tể tướng đại nhân tương lại lại bắt đầu xây thêm một lớp.
Đừng hỏi hắn làm sao làm được, chỉ có thể nói nhờ có tiểu thê tử tương lai của hắn đối với hắn bốn phương tám hướng đều đả kích.
Hắn tại hiệu sách tìm phần chép sách việc, vừa có thể mượn chép sách cơ hội phong phú học thức, có năng lực kiếm được không ít tiền bạc.
Lúc hắn ở hiệu sách nhận việc chép sách thuê, vừa có thể tiếp thu tri thức mới, vừa có thể kiếm được tiền.
Lần đầu tiên nhận được ba đồng bạc, Từ Thụy Khanh lúc đó trong lòng vui như nở hoa.
Có loại cảm giác tự hào.
Tiền hắn tự mình kiếm được, điều này chứng minh rằng sau này hắn cũng có thể trở thành trụ cột trong nhà.
Là nam tử hán đại trượng phu mà thê tử có thể nương tử dựa vào!
Sau đó liền nhìn thấy Phồn Tinh yên lặng lấy ra một gốc nhân sâm: "Hôm nay đi lên núi ngoài thành bắt rắn, thuận tiện đào về."
"Có thể hầm canh uống không? "
Từ Thụy Khanh nhìn gốc nhân sâm trên trăm năm kia. . .