sau khi đuổi hết đám nhân viên nữ kia đi thì anh liền vào nhà vệ sinh tìm cô, đứng đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy cô ra, anh bắt đầu lo lắng, lấy điện thoại ra, anh gọi cho cô
"Reng, reng"
Cô nhìn điện thoại là anh hì tức giận dập máy đi luôn, An Nhiên ngồi bên cạnh thì bắt đầu hỏi han "Sao vậy, lại giận ai nữa à"
"Giận cái tên thối chết bầm kia"
"Làm sao mà lại giận" An Nhiên cực kì yêu thương người bạn của mình, ai mà bắt nạt Nhiên Nhiên là An An sử hết không chừa một người nào cả
Nhiên Nhiên bắt đầu khóc lóc kể lể "Tại cái tên đấy toàn tuyển mấy cái người gì đâu, họ bắt nạt tở làm tớ muốn nghẹn họng mà chết đây"
"Giận gì chứ, dù dao cũng có phải nỗi của anh ta đâu" Thực ra trong truyện này anh cũng chẳng có lỗi gì hết nhưng mà cô lại thích giận vu vơ vậy đó. Nhân viên của hắn do hắn dạy dỗ mà nhân viên không đoàng hoàng thì xếp cũng không đoàng hoàng
Đây chính là cái lí do chả có tí thuyết phục nào của cô, nghe thì vô lí hết sức. An An nghe xong chỉ biết cười "Yêu người ta thì nói ra, còn bầy đặt"
Bị nói trúng tim đen, Nhiên Nhiên giật thót mình, chối ngấu chối nghiến "Ai bảo mình thích, mình không hề thích, chẳng thích chút é nào hết"
"Thôi, tôi kệ bà thích thì nói ra thôi chứ"
Nhiên Nhiên đến lúc này không chối được nữa đành ậm ù tán thành "Ừ thì cũng có chút thích"
Bên kia
Sau khi bị cô tắt máy, anh có gọi lại hai ba lần cũng không được, anh phải nhờ đến bác lao công để tìm cô trong nhà vệ sinh nữ nhưng đều không thấy. Anh bắt đầu lo lắng của mình, có phải cô giận anh không, giao hết việc lại cho trợ lý, Hàn Lãnh lái xe về nhà nhưng vẫn gọi liên tục cho cô