Cô dẫn cô ta lên trên phòng mình lấy chút đồ kín kín một chút cứ cô ta hiện tại ăn mặc cực kì thiếu vải, nhìn không vừa mắt chút nào. Bước vào phòng cô lấy cái áo của mình ra thì cô ta lên tiếng
"Đây là phòng của anh ấy và cô?"
Cô cũng chỉ gật đầu nhè nhẹ rồi lấy bộ quần áo mình đang cầm trên tay đưa cho cô ta nói "Cô cầm lấy và thay đi"
"Thiếu phu nhân sau này của căn nhà này sao phải mặc lại đồ cũ của cô" Cô ta kênh kiệu khoanh tay nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, cô cảm thấy mình hình như quá yếu đuối. Sao lại để cô ta sỉ nhục như vậy, hiện tại cô mới là thiếu phu nhân
Cô còn chưa kịp nói tiếp thì cô ta lại tiếp tục mở miệng "Sau này, căn phòng này cũng chính là của tôi"
"Thưa cô, đấy chỉ là sau này, còn hiện tại chủ của những thứ cô vừa nói bao gồm của Lãnh đều là tôi" Cô ban đầu mỉm cười nhẹ nhưng đến từ "của tôi" thì lại nhấn mạnh sau đó thay vào vẻ mặt hiền dịu bằng khuôn mặt nghiêm túc sắc bén không như cô cửa hàng ngày
Cô ta bị tức đến nghẹn họng như vậy không thể nói gì khác đành lặng im nhưng trong thâm tâm cô ta, cô ta vẫn có một mục tiêu nhất định đó chính là lật đổ cô dành lại vị trí thiếu phu nhân của cô ta mà cô ta cho là như vậy
Thấy cô ta cứ trầm ngâm suy tư nhưng cô không quan tâm lắm chỉ là cánh tay đưa quần áo của cô trên không trung đang rất mỏi rồi "Có muốn mặc không? Hay