"Hàn Lãnh, bác sĩ tâm lí đến rồi"
Anh nhìn bác sĩ tâm lí, là một bác gái đã khá có tuổi rồi, bà ấy đi vào nhìn cô sau đó bảo anh với Lăng Viễn đi ra ngoài. Sau một hồi lâu lâu ở trong đấy thì cuối cùng bác sĩ cũng đi ra
"Cô ấy không sao, chỉ là hoảng sợ thôi"
"Cảm ơn bác sĩ" Nói rồi anh lại bước vào nhìn cô thấy cô đã thức, anh đi lại nắm tay cô "Có cảm thấy ệt hay gì không?"
Anh nắm lấy tay cô như vậy nhưng cô lại càng nắm tay cô chặt hơn, anh cảm nhận được cô đang run sợ "Cái...cái người hôm qua, cậu ta....cậu ta sao rồi?"
"Anh mời bác sĩ gỏi nhất để chữa cho cậu ta rồi"
Cô nghe anh nói vậy thì tức giận đánh một cái thật mạnh vào vai anh "Anh điên à, chữa cho thằng ôn con đấy làm gì?"
Anh nhìn thấy cô thế này thì bất ngờ hỏi "Em không sao?"
"Ừ, rất ổn chỉ là diễn chút thôi" Cô nhìn anh ra vẻ đắc ý, tặc, tặc lưỡi mấy cái. Có vẻ cô không hoảng sợ như tối hôm qua nữa mà bây giờ cô đã ổn hơn rất nhiều. Bên ngoài thì An Nhiên đang gào ầm lên
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên ơi" Mặc dù An Nhiên biết là cô đã thức nhưng Lăng Viễn nhất quyết không cho cô vào thăm bạn, An Nhiên nhảy chồm chồm lên mấy cái đẩy tay Lăng Viễn nhưng kết quả thì vẫn bằng không. Cii có kế hay