"Anh đi làm nhé" Trong khi Hàn Lãnh đã mặc xong quần áo nhưng người nào đó vẫn đang nằm ngủ như chết không hay biết gì. Bình thường nếu anh mà đi làm cô sẽ đòi theo ngay nhưng mà hôm nay sao con mèo này lại lười đến thế nhỉ
Cô nằm trên giường lười biếng trả lời "Anh đi đi" Anh đi lại gần giường. Ghé mặt một cái rồi hôn vào má cô "Anh đi làm thiệt đấy"
Cô bật dậy mắng yêu anh "Cần em khênh anh ra ngoài luôn không?" Anh cười cười với cô rồi bước ra ngoài
Tiếng xe khởi động và xe của anh đã xuất phát bước ra khỏi cánh cổng, cô đứng ở cửa sổ nhìn một lượt rồi đóng rèm lại. Cô nhanh chóng lấy một bộ quần áo khá tối mày và một chiếc mũ, khẩu trang. Cô lẻn xuống nhà và đi từ cửa sau. Sau khi ra ngoài đường chính, cô bắt một cái taxi và đến thẳng đến một nơi
[...]
"Cạch"
Cô bước vào nhìn cái tên đang nằm trên giường với một đống máy móc, cô nhìn hắn ta, mặt vẫn cực kì lạnh nhạt không biểu lộ cảm xúc gì. Như cảm nhận được thứ nguy hiểm bao quanh mình, hắn ta mở mắt nhìn chằm chằm vào cô đầy kinh ngạc
Cô tiến lại gần hắn ta, kéo khẩu trang xuống, miệng nhếch lên một đường, khuôn mặt cực kì nguy hiểm "Nhờ mày mà tao nhớ ra tao là ai đấy"
Đúng, chính cái đêm hôm mà anh và cô bị truy đuổi, ngay cái khoảnh khắc mà hắn ta tự đâm vào mũi dao của cô, kí ức của cô tràn về và những kí ức cực kì kinh