Editor: Đào Tử ????
______________________
"Lát nữa vi sư sẽ đi xem lại một số sách sử, coi có vị sát tinh nào giống vị kia hay không."
Sát tinh nổi tiếng trong lịch sử bây giờ không biết đã chuyển thế bao nhiêu lần, người không chịu đầu thai đa số đều đến Phong Đô nhậm chức, đúng là không có cá lọt lưới.
Nếu bình thường chỉ cần Bùi Diệp không gây chuyện, Thanh Huyền chân nhân cũng không đặc biệt chú ý tới.
Tuy chính phủ luôn khởi xướng bài trừ mê tín dị đoan, còn nói sau khi dựng đã không còn yêu quái thành tinh nhưng chỉ vì trấn an người dân nên mới làm vậy, để tránh chuyện xấu xảy ra-- Trên thực tế, chính phủ lại lén lút khởi xướng chính sách mọi loài đều chung sống hài hòa, vì thế mà thành lập các bộ ngành đặc biệt, dẫn đầu là Thiên sư liên minh. Ví dụ như cơ quan sắp xếp động vật thành tinh, ví dụ như bộ giải quyết mâu thuẫn giữa hai giới âm dương. Quốc gia xử lí mọi việc rất công bằng hài hòa, chỉ cần không gây sự, không phạm tội nhiễu dân thì chính là người công dân tốt của Hoa quốc.
Bây giờ không giống như trước nữa.
Cánh tay đã từng gây ra trận gió tanh mưa máu hai mươi năm trước lại xuất thế, những lão già như bọn họ đều đã hứng chịu qua nên càng không thể làm lơ.
Thanh Huyền chân nhân lo lắng, Chu Thuần An biết, người trong cuộc như Bùi Diệp lại hoàn toàn không biết gì cả.
Cô đang đem toàn bộ dữ liệu trong cái điện thoại nhái Apple kia của Tiểu Hồng chuyển sang chiếc điện thoại mà Chu Thuần An mới đưa, còn tải mấy trò chơi đứng đầu bảng xếp hạng.
Cùng lúc đó tại nhà xác.
"Quỷ vương nhà xác của bệnh viện trung tâm thành phố T -- Ứng Lân, có người gửi đồ cho cậu!"
Nhà xác lạnh lẽo yên tĩnh như mọi ngày, quỷ thiếu niên ngồi trên một chiếc xe y tế chuyên dụng, con ngươi tối đen như mực không có nửa tia ánh sáng.
Hắn lắc lư hai chân, đầu cụp xuống, mái tóc mềm màu đen cũng bất lực mà rũ xuống.
Lúc này trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy âm khí âm u, hiện ra một âm sai chuyển phát nhanh đầu đội nón bảo hiểm.
Thiếu niên: "? ? ?"
Người âm sai chuyển phát nhanh kia nói, " Cậu là Ứng Lân?"
Thiếu niên khá mờ mịt, hắn tên là Ứng Lân, nhưng. . .Đâu có ai gửi hàng cho hắn đâu. . .
Tuy hắn thấy rất nhiều người bình thường giao hàng chuyển phát nhanh đến bệnh viện nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy âm sai chuyển phát nhanh cho quỷ ở nhân gian.
"Tên đúng, địa chỉ cũng đúng, vậy thì món hàng này là của cậu, sau khi kí nhận nhớ đánh giá năm sao đó."
Âm sai chuyển phát nhanh không biết móc ở đâu ra một gói hàng, đưa đến trước mặt thiếu niên để hắn điểm chỉ.
Chỉ ấn sẽ mang theo khí tức của quỷ hồn, khí tức có thể xác định được người nhận, để tránh cô hồn dã quỷ đến đây nhận loạn.
"Hiện tại âm phủ cũng có nghề chuyển phát nhanh?"
Thiếu niên luôn băn khoăn không biết là ai gửi đồ cho mình, ánh mắt nhìn về phía âm sai chuyển phát nhanh mang theo vài phần hiếu kì.
Âm sai chuyển phát nhanh chắc là cũng thảnh thơi, nên rảnh rỗi nói với thiếu niên hai câu.
"Nhân gian phát triển quá nhanh, dân số tăng chóng mặt không nói, còn có không ít quỷ mới già mồm, chê âm phủ quá lạc hậu, chất lượng phục vụ không tốt, không có chuyển phát nhanh, không có người giao thức ăn. . . Phong Đô Đại Đế bị khiếu nại đến phiền, cho nên đã thành lập bộ chuyển phát nhanh. À, mấy ngày trước còn thành lập bộ giao thức ăn, cậu nếu muốn ăn thì liên hệ với tôi."
Âm sai chuyển phát nhanh đưa cho thiếu niên một tấm danh thiếp.
Thiếu niên: "? ? ?"
Giao thức ăn?
Có cái gì để ăn?
Âm sai chuyển phát nhanh rất có kinh nghiệm, hắn nói, "Nhiều loại nến và nhang đủ loại hương vị, đủ mọi giá thành."
Tuy rằng đồ ăn ở nhân gian ăn rất ngon, nhưng ma quỷ ăn không có mùi vị gì cả nên có bộ giao thức ăn thì cung đáp ứng nhu cầu ăn uống của quỷ rồi.
Thiếu niên: ". . ."
Nghe có vẻ rất ngon, nhưng không có tiền phải làm sao giờ?
"Tôi có nghe lão quỷ khác nói nhân lực tại Phong Đô không đủ mà, sao bây giờ lại có âm sai đi giao hàng?"
Âm sai chuyển phát nhanh nói, "Nghề chuyển phát nhanh chỉ là ngành phụ kiếm thêm tiền của mấy vị âm sai ấy mà, không ảnh hưởng đến nghề chính."
Tại sao nhân gian có thể để người làm nhân viên chuyển phát nhanh, còn âm phủ lại không được.
Có trời mới biết âm sai chuyển phát nhanh là đi giao hàng hay đi giao đầu người, lão quỷ ở lại nhân gian rất nhiều, mấy lão già ở lại nhiều năm đó không dễ chọc.
Ví dụ như người thiếu niên trước mặt này, tưởng chừng vô hại nhưng thật ra đến âm sai cũng không dám đụng.
Bởi vậy nghề âm sai chuyển phát nhanh cũng không được phổ biến rộng rãi, chỉ lưu hành trong một phạm vi nhỏ, đều do một số âm sai đi làm thêm lúc rảnh rỗi, kiếm thêm tiền.
Âm sai chuyển phát nhanh nói, "Nhân lực thiếu rất nhiều, nhưng đâu phải những năm nay mới thiếu. Dân số của nhân gian tăng chóng mặt, tốc độ tăng trưởng rất nhanh, đến Đại Đế cũng đành chịu thôi."
Thiếu niên: ". . ."
Đúng là nam tử hán chân chính mới dám bàn luận về cấp trên.
Nói chuyện một lúc, Âm sai chuyển phát nhanh biến mất trong vòng xoáy, nhà xác lại yên tĩnh như cũ.
Thiếu niên ôm chiếc hộp được đóng gói kĩ càng này vào trong ngực, cúi đầu nhìn thật lâu, dường như là đang suy nghĩ xem ai đã gửi món đồ này cho mình.
Hắn không biết mình đã chết bao nhiêu năm rồi, từ lúc biến thành quỷ cho tới giờ
Đây là lần thứ nhất hắn nhận được đồ chuyển phát nhanh, đúng là một trải nghiệm khá mới lạ.
Cẩn thận mở gói đồ ra, phát hiện bên trong lại chứa rất nhiều gọng kính tròn màu bạc khác nhau, mỗi một cặp mắt kính đều có số độ riêng biệt.
Thiếu niên bỗng dưng nghĩ đến Bùi Diệp.
Món hàng này do ai gửi đến, đáp án vô cùng đặc sắc.
Hắn như đứa trẻ vừa nhận được quà, nhếch miệng lên cười yếu ớt, thử từng cặp từng cặp mắt kính.
Cuối cùng cũng tìm ra một chiếc có số độ khá phù hợp.
"Thật rõ quá đi."
Tựa như sương mù lâu năm trước mắt được lau dọn sạch sẽ, toàn bộ thế giới đều trở nên sáng sủa.
Bùi Diệp trở lại phòng ngủ, bọn người Mễ Tương Quân thở phào một hơi.
Trước kia họ chỉ mong cô đừng về phòng làm ảnh hưởng đến thanh danh của bọn họ, thì bây giờ lại hận không thể để cho Bùi Diệp thời thời khắc khắc ở lại đây tọa trấn.
"Tiểu Hồng đã về rồi à! Tôi có mua thức ăn cho cô nè, mua mì lạnh ở chợ đồ ăn bên ngoài đó, hơn nữa còn có thêm rất nhiều tương đậu phộng."
Bình thường Bạch Hiểu Hiểu đều nhờ bạn cùng phòng mang đồ ăn lên giùm, ngày hôm nay lại chủ động đem đồ lên cho Bùi Diệp.
"Cảm ơn."
Bùi Diệp rút tờ tiền từ trong túi đưa cho Mễ Tương Quân.
"Đây là?"
Mễ Tương Quân sững sờ.
"Tiền thuốc lá điện tử."
Hượng vị của mì lạnh đúng là rất ngon, nghe nói tiệm bán đồ ăn đó đã có lịch sử lâu đời, học sinh gần đó cũng hay vào ăn.
"Tiểu Hồng, hôm nay hình như tôi thấy có một bạn nam đưa cô trở về phải không."
Bùi Diệp hỏi ngược lại, " Cô nói Chu Thuần An?"
"Đúng rồi đó!" Chu Tuệ Vinh kinh ngạc nói, mấy người khác cũng vểnh lỗ tai lên nghe, "Người đó theo đuổi cô à?"
Bùi Diệp nói, " Hắn là đạo sĩ chuyên đi bắt quỷ, học ở Đại học 233 kế bên."
Mấy cô gái gặp chuyện định hóng hớt: ". . ."
Bùi Diệp lại nói, " Hôm qua tôi giúp hắn phá một vụ án, bắt được một con quỷ nên hôm nay hắn đến đưa tiền thưởng cho tôi."
"Ồ."
Nụ cười dần dần biến mất
Bây giờ bọn họ nghe thấy chữ "quỷ" thôi cũng cảm thấy sợ hãi, đương nhiên sẽ không có hứng thú với chuyện Chu Thuần An bắt quỷ.
Trong lúc nói chuyện, Lôi Nhã Đình đi vào cùng với một cô gái khác.
Cô gái này tên Mai Lập Hương, cũng là người mấy ngày trước về quê làm lại thẻ căn cước.
Hai ngày nay cô ta không ở đây nên đây là lần đầu tiên Bùi Diệp nhìn thấy cô ta.
Mai Lập Hương là người có quan hệ ác liệt với nguyên chủ nhất trong số những người bạn cùng phòng.
Ân oán của hai người phải ngược về lúc khai giảng đầu năm đại học.
________________________
Lời của editor: Không ngờ mới đây đã đến chương 23 rồi, nhanh thật! Mình sẽ cố gắng mỗi ngày up một chương, dù sao đây cũng là bộ edit đầu tay nên vẫn có đôi chỗ chưa mượt lắm, mong mọi người bỏ qua!