(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Thời gian quý giá, tốc chiến tốc thắng!


trước sau

Editor: Đào Tử ????
________________________


"Mạo muội hỏi một câu, hai người có chắc sẽ bắt được con quỷ hại người kia không?"


Đây không phải lần đầu Chu Thuần An nghe được vấn đề này từ miệng người ủy thác nên đã sớm có kinh nghiệm ứng đối.


"Giữ gìn trật tự của âm dương hai giới chính là chức trách của chúng tôi, nếu thực lực của tôi phụ sự kì vọng của các vị thì cục sẽ điều động thiên sư có thực lực cao hơn tiếp nhận. Đã là nhiệm vụ của cục điều tra tiếp nhận rồi thì không có chuyện chưa hoàn thành đã rời đi. Điểm này các vị có thể yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được tà vật!"


Lời này của Chu Thuần An xem như là một lời cam đoan.


"Tôi không nghi ngờ năng lực của các cậu, chỉ là nghĩ tới mẹ tôi bị thứ bẩn thỉu đó hại chết sau khi chết còn phải chịu khổ, người làm con trai như tôi cảm thấy rất khó chịu."


Lữ phu nhân ở một bên nói, "Mấy ngày trước tôi cũng mơ thấy mẹ, bà luôn nói rằng mình chết oan, bị người khác hại chết, chỗ nào cũng thấy đau đớn. . ."


Sau khi vợ chồng bọn họ nhìn thấy Chu Thuần An thì lập tức thấy bồn chồn trong lòng.


Hai người thanh niên này nhìn thế nào cũng giống sinh viên đại học, mới mấy tuổi đầu thì có đạo hạnh bao nhiêu?


Trong ấn tượng của bọn họ, cao nhân có thực lực cường đại phải mặc áo bào, cầm quạt phất trần mới đúng.


Thậm chí Lữ phu nhân còn hoài nghi hai người bọn họ tới để lừa tiền, không đánh lại lệ quỷ lập tức phủi mông bỏ chạy.


Nghe được lời cam đoan này, trong lòng thoải mái hơn không ít. Loại chất vấn này Chu Thuần An đã thấy nhiều nên không so đo với hai vợ chồng Lữ Tiến Trung.


"Hai vị vừa mới mất người thân, nóng lòng là chuyện thường tình. Chuyện này không nên để lâu, hai vị có thể dẫn chúng tôi đi xem hiện trường xảy ra vụ việc không?"


Lữ phu nhân gật đầu như giã tỏi.


Lúc định lên lầu, Bùi Diệp đột nhiên đưa tay giữ chặt Chu Thuần An, người sau cũng ngừng bước chân theo.


"Cha mẹ à, sao hai người lại tìm bọn lừa đảo tới nhà?"


Nương theo tiếng bước chân lộc cộc, một cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ tơ tằm từ tầng hai đi xuống.


Lữ gia đại tiểu thư, dung nhan tinh xảo yêu diễm, lúc cô ta đến gần, chóp mũi lập tức tràn ngập mùi nước hoa quý báu của đối phương.


"Bọn lường gạt cái gì? Hai vị này là thiên sư cha vất vả đi cửa sau mới mời tới bắt quỷ trừ ma, bọn họ đến để cứu bà con đấy."


Lữ Tiến Trung hơi tức giận, muốn trách cứ nhưng lại ngại người ngoài nên cũng không nói gì thêm.


Lữ tiểu thư hừ lạnh, "Chính phủ bài trừ phong kiến mê tín, sau khi lập nước không cho phép động vật thành tinh! Các người đi lừa gạt như vậy lương tâm không cắn rứt à, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có?"


Chu Thuần An nói, "Nếu không tin ở đây tôi có đem theo chứng chỉ hành nghề do Thiên sư liên minh cấp để chứng minh."


Lữ tiểu thư khoanh tay trước ngực, gương mặt diễm lệ tràn ngập khinh thường, "Thiên sư liên minh? Liên minh gì chứ? Chắc là tổ chức tà giáo nào đó chứ gì? Nếu mấy người không rời khỏi nhà của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát nói mấy người dám tuyên truyền mê tín dị đoan, truyền bá tư tưởng tà giáo! Muốn gạt tiền của tôi? Trước khi lừa gạt phải xem trí thông minh có đủ trình hay không!"


Lữ Tiến Trung tức giận đến nỗi đen cả mặt.


Con gái nhà mình tin vào khoa học, đối với mọi chuyện liên quan đến mê tín dị đoan đều sinh ra cảm giác chán ghét.


Chuyện hắn tìm người liên hệ với cục điều tra đặc biệt cũng bị đứa con gái này phản đối mãnh liệt, bây giờ lại kéo căng quan hệ với thiên sư.


"Hai vị cao nhân thành thật xin lỗi, con gái là do tôi dạy hư không hiểu quy tắc hành nghề của các vị, khiến các vị chê cười rồi!"


Lữ tiểu thư liếc mắt, đây là cha ruột mình thật sao, làm ăn khôn khéo một đời lại bị hai tên lừa gạt dụ dỗ? Cô ta không muốn lãng phí thời gian nữa, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.


"Tôi cho các người thời gian rời khỏi nhà tôi nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt các người."


Chu Thuần An nói, "Lữ tiểu thư muốn gọi xin cứ tự nhiên, nhưng mong cô đừng ảnh hưởng tới quá trình điều tra án của chúng tôi, Lữ tiên sinh, mời dẫn đường."


Lữ tiểu thư thấy hắn không chút sợ hãi, cơn giận trong lòng bùng lên.


Bùi Diệp chọc chú chuột hamster Tiếu Bàng Tí trên vai Chu Thuần An, đối phương kinh hoảng xù cả lông.


"Nói cho cô ta nghe hai câu đi."


Lữ tiểu thư dừng động tác bấm số lại, ngược lại hỏi, "Nói cái gì?"


Tiếu Bàng Tí nước mắt lưng ròng hỏi Bùi Diệp, "Tiền bối muốn nghe cái gì?"


Đám người: "? ? ?"


Cái thứ vừa mới nói là. . .


Chuột hamster?


Bùi Diệp cầm một cục hamster đang bày ra vẻ tội nghiệp kia, mặt không đổi sắc nói, "Nói cái gì cũng được, như khen cô gái kia là chị gái xinh đẹp chẳng hạn."


"Không đẹp, không có gì để nói."


Tiếu Bàng Tí hơi khó xử ôm móng vuốt của mình, "Tiền bối ở cơ quan yêu tinh bảo là làm người phải thành thật, con người không thích những lời nói dối."


Lữ tiểu thư nhìn miệng chú chuột hamster cử động, lại nhìn miệng Bùi Diệp lẫn Chu Thuần An đóng chặt lại, lập tức loại bỏ khả năng bọn họ dùng tiểu xảo để gạt cô ta.


Mặt khác --


"Tôi xấu chỗ nào?"


Tiếu Bàng Tí coi là chuyện đương nhiên hỏi ngược lại, "Không có lông thì đẹp nỗi gì?"


Trong mắt của chú chuột tinh đương nhiên chỉ có

chuột mới đẹp nhất.


Loài rụng lông gần hết như con người đẹp chỗ nào.


Thế nào được coi là đẹp?


Đầu tiên phải có đôi mắt nhỏ màu đen, lỗ tai phải mọc lông mao mềm mịn, chân phải ngắn, phải rộng, cái đuôi thô ngắn, cơ thể đầy đặn.


Cho dù nhìn ở góc độ nào vị Lữ tiểu thư trước mặt cũng đi ngược lại với gu thẩm mỹ của nó.


Không chỉ không đẹp còn xấu muốn chết!


Hắn là một chú yêu tinh lương thiện, trái tim con người lại làm bằng thủy tinh, ví dụ những từ như xấu xí tuyệt đối không nên nói trước mặt phái nữ.


Đám người: ". . ."


Lữ tiểu thư kinh ngạc đến nỗi điện thoại rơi xuống đất cũng không chú ý.


Chuột hamster. . .


Đúng là biết nói tiếng người thật. . .


Bùi Diệp dùng cách đơn giản nhất phá vỡ tam quan làm người hai mươi năm của Lữ tiểu thư, hời hợt nói, "Đây là chuột hamster thành tinh."


Lữ tiểu thư nắm chặt tay vịn cầu thang sợ mình ngã xuống lầu.


"Trên đời này có yêu tinh đương nhiên sẽ có quỷ, cũng sẽ có người chuyên xử lí sự kiện linh dị như thiên sư" Bùi Diệp hỏi cô ta, "Lữ tiểu thư còn vấn đề gì nữa không?"


Lữ tiểu thư: ". . ."


Chu Thuần An nhìn Tiếu Bàng Tí bị Bùi Diệp cầm, khuôn mặt trẻ trung lộ vẻ phức tạp.


Bùi Diệp đem chú chuột sợ co rút như chim cút cho Chu Thuần An.


"Thời gian của thiên sư rất quý giá, làm việc càng nhanh càng tốt, chúng ta không cần vì mấy chuyện vặt vãnh này lãng phí thời gian."


Không tin thì lấy chứng cứ ra cho bọn họ tin, đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả cao, quan trọng hơn là không cần phải giải thích dài dòng.


"Tiền bối nói có lý, vãn bối xin thụ giáo."


Lữ Tiến Trung vốn cho rằng Chu Thuần An mới là người quyết định, bây giờ xem lại thì ra là Bùi Diệp.


So với Bùi Diệp cao lãnh, phản ứng của Chu Thuần An thân thiện hơn nhiều.


Lữ tiểu thư tâm tình phức tạp, đồng thời tam quan cũng được mở sang trang mới, không thể không tiếp nhận sự thật.


"Bà nội tôi. . . Bị quỷ hại chết ư?"


Lữ tiểu thư không dám tới gần đại lão hai tay vòng trước ngực như Bùi Diệp, ngược lại Chu Thuần An dễ nói chuyện hơn nhiều.


Lữ Tiến Trung quát lớn, "Noãn Noãn, đừng gây sự nữa!"


Chu Thuần An nói, "Không sao, không có việc gì."


"Lệ quỷ đúng là từng đi qua nơi này!"


Hắn thu la bàn lại, sắc mặt nghiêm túc nói với Lữ Tiến Trung tiên sinh, "Bình thường khi âm vật đi qua một nơi nào đó nơi đấy sẽ bị nhiễm khí tức của âm vật, tình huống này chỉ cần ánh nắng chiếu hai ba ngày là có thể tan hết. Chuyện đã qua nhiều ngày nhưng nơi đây vẫn còn âm khí lưu lại, có thể thấy được chấp niệm trong lòng tà ma sâu cỡ nào. Chấp niệm quá sâu sẽ khiến cho tà ma dễ đả thương người, theo tôi nghĩ e là rất khó đối phó. . ."


Lữ Tiến Trung nghe xong trong lòng liền lạnh hơn phân nửa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện