(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần


trước sau

Editor: Tiểu Đào Tử


__________________________________________


"Bạch Gia ở đây?"


Hai người một quỷ đi vào khách sạn nơi đoàn phim Bạch Gia trú ngụ.


Diệp Vi ở bên cạnh nói, "Không phải Bạch Gia đang quay phim « Quãng thời gian đơn thuần của anh và em» sao? Đoàn phim muốn lấy cảnh tại X Đại và nhà hát thành phố T. Ban đầu đoàn phim định sắp xếp ở khách sạn nhỏ gần X Đại, nhưng ảnh đế người ta quyết phải ở khách sạn năm sao-- hừ, ảnh đế hai mươi tỷ cơ đấy, để đảm bảo doanh thu phòng vé và nhiệt độ cho bộ phim, đoàn phim đương nhiên phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của hắn ta."


Bùi Diệp không để ý đến lời lảm nhảm của Diệp Vi, cô chỉ muốn biết Bạch Gia ở phòng nào.


Diệp Vi nói, "Chắc là phòng 2828 tầng 28, gian phòng đó có thể nhìn toàn cảnh thành phố T về đêm, tầm nhìn vô cùng tốt."


Ảnh đế hai mươi tỷ mà, đoàn phim muốn hầu hạ tốt vị tôn thần này tất nhiên phải hậu đãi mọi mặt rồi.


"Đã biết."


Tinh thần lĩnh vực của Bùi Diệp quét qua, phát hiện tầng 28 có một nơi âm khí cực nặng, chắc là phòng của ảnh đế Bạch Gia.


Hai người một quỷ chuẩn bị tiến vào khách sạn, vừa bước vào đã bị cản lại.


_(:з)∠)_


Để bảo vệ tư ẩn của diễn viên và tránh đi tai mắt phóng viên cánh truyền thông, đoàn phim buộc phải có biện pháp đề phòng.


Khách sạn sẽ đặc biệt chú ý đến những vị khách khả nghi, không cho họ có cơ hội lẫn vào.


Bùi Diệp chỉ có thể căn dặn tảng đá theo chân là Quái Nông.


"Anh đợi dưới lầu đi, tôi và Diệp Vi đi lên."


Quái Nông hỏi lại, "Không có thẻ phòng ngài lên thế nào?"


Khách sạn chó chết này đi thang máy cũng cần thẻ phòng, ở tầng nào chỉ có thể lên tầng đó.


Tầng 28 bị đoàn phim bao trọn, trừ nhân viên khách sạn và nhân viên đoàn phim ra, ai cũng không thể lên tầng 28, trông coi nghiêm ngặt.


Bùi Diệp ngẩng đầu nhìn cửa sổ âm khí đậm đặc kia, bình tĩnh nói, " Đương nhiên là leo cửa sổ đi lên."


Quái Nông: "..."


Leo cửa sổ?


Cô gái à, là tầng 28 đấy! ! !


Rất nhanh Quái Nông liền biết ai mới là kẻ ngây thơ.


Hắn bỗng thấy Bùi Diệp dùng ngón tay vẽ lên không trung hai lần, một người sống sờ sờ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn! ! !


"Người, người đâu?"


Hắn cả gan sờ vào chỗ Bùi Diệp biến mất.


Trống rỗng, không có ai.


Diệp Vi nói với sư huynh, "Người ta là đại thần, leo cửa sổ lên rồi."


Ẩn thân phù cấp thấp chỉ có tác dụng với vật sống, không giấu được âm vật như Diệp Vi.


Quái Nông không nhìn thấy Bùi Diệp đang làm gì, nhưng Diệp Vi lại nhìn thấy.


Đại thần hệt như đại hiệp võ công tuyệt thế phi thiên độn giáp trong phim truyền hình, thoắt cái đã leo lên!


Sự thật chứng minh, một cái đùi đủ to có thể mang hai tên cá mặn bay lắc.


"Sư huynh, em cũng đi đây."


Với thân hình như Diệp Vi đừng nói leo cửa sổ lên tầng 28, bò 28 cái thang bộ đã muốn tắt thở, nhưng cô ta là quỷ kia mà.


Quỷ không kiêng nể gì cả.


Quái Nông là một người bình thường, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất ngửa mặt nhìn lên trời, tới tư cách ăn dưa cũng không có.


Hắn không biết vài phút trước, vị ảnh đế nào đó cũng có tâm tình tương tự.


Không biết có phải vì bên người Bạch Gia có người xa lạ hay không, nữ quỷ mỗi ngày quấn lấy hắn không xuất hiện.


Bạch Gia như ngồi trên bàn chông đợi đến nửa đêm, cuối cùng cũng chờ tới thời khắc âm khí thịnh nhất.


Đại sư làm phép chiêu hồn, Bạch Gia nắm chặt bùa chú mua từ đại sư với giá cao, tim muốn nhảy ra ngoài.


Cơ mà vị đại sư này thật biết làm màu, tay cầm kiếm gỗ đào, bước cương đạp đấu đi còn rất đẹp, người trong nghề sẽ cảm thấy y quá theo đuổi cái đẹp làm động tác dư thừa, nhưng người ngoài nghề không hiểu lại cảm thấy đại sư tiên khí phiêu phiêu vô cùng trâu bò!


Đại sư vừa niệm chú ngữ xong, nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống nhanh chóng.


"Nghiệt súc, còn không mau hiện thân!"


Đại sư hét lớn một tiếng, kiếm gỗ đào trong tay hắn múa đến sinh long hoạt hổ.


Một giây sau, ảnh đế Bạch Gia đột nhiên hét lên, cả người xém bật khỏi ghế sô pha.


Một góc phòng bày trí cỏ cây bỗng bị âm khí dày đặc bao phủ, nữ quỷ toàn thân ướt dầm dề bất chợt xuất hiện.


Nữ quỷ vừa xuất hiện, không khí đã tràn ngập mùi hôi thối quen thuộc khiến người khác buồn nôn.


Con nữ quỷ này còn khá trẻ, trông chỉ mới mười sáu mười bảy, trên người mặc một chiếc áo thun đen trắng hình mặt heo nhăn nhúm, phía dưới mặc một cái quần ống loa màu xanh đậm dơ bẩn dính nước bùn hôi thối, mặt quỷ sưng đỏ lên máu thịt lẫn lộn. Trên mặt cô ta chảy hai hàng huyết lệ, đôi mắt đen trầm khiến người khác sinh lòng kinh hãi, khóe môi bầm dập nhếch lên vụn thịt trên môi treo lủng lẳng.


Đại sư nhìn thấy lệ quỷ hiện thân lập tức ý thức có gì đó sai sai.


Con lệ quỷ này quá hung!


"Mau, mau... Đại sư mau bắt ả ta đi!"


Bạch Gia bị lệ quỷ dọa trái tim muốn nổ tung, hận không thể núp sau lưng đại sư trốn.


Nữ quỷ nghe vậy bỗng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, hung tợn trừng mắt Bạch Gia, đôi mắt đen trầm hiện lên một tia ủy khuất, rồi dần chuyển thành màu đỏ thẫm.


Đại sư thầm mắng "Tiêu rồi" !


Câu nói kia của Bạch Gia sao lại chọc giận lệ quỷ, để nó nổi sát tâm?


Có điều nếu lệ quỷ biết nói đạo lí, người ta đã không phải là lệ

quỷ.


Sự tồn tại của đại sư và câu nói của Bạch Gia khiến nữ quỷ mất hết lý trí, cô ta hóa thành một cỗ âm khí lao thẳng vào người Bạch Gia.


Lúc đấy đại sư chưa kịp phản ứng, Bạch Gia sợ hãi dùng hai tay cản trước mặt, một giây sau đã bị lệ quỷ nhập thể không còn tri giác.


"Nghiệt súc, còn dám chiếm cứ thân thể người sống!"


Ở ngay trước mặt ông chiếm đoạt thân thể người sống, đúng là không thèm nể mặt!


Nữ quỷ phụ thân Bạch Gia lộ ra nụ cười dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng dã thú gào thét, nhào tới chỗ đại sư.


Bạch Gia vì bảo trì vóc dáng, thường xuyên tập thể hình vận động, lại thêm nữ quỷ phụ thể, sức mạnh lớn đến kinh người.


Cô ta bổ nhào tới đè đại sư xuống giường, đại sư thấy tình huống này chỉ có thể thầm chửi thề "Mẹ nó" !


Lỡ xé rách thì thôi đi, mày cởi quần ông mày làm gì, cởi quần áo tao làm gì?


Vì bảo vệ hoa cúc và trinh tiết tuổi già, đại sư khó khăn móc một tấm bùa chú ra đập lên mặt Bạch Gia.


Thừa dịp nữ quỷ bị đau kêu rên, đại sư uốn gối dồn sức thúc vào hạ bộ của Bạch Gia.


Lệ quỷ lùi lại một chút, đại sư lại thuần thục bổ sung chiêu "Chân chưởng" đạp nữ quỷ lăn xuống giường.


Ông thừa cơ lăn đến bên kia giường lớn.


Nữ quỷ che thân dưới lại bò từ dưới đất dậy, con mắt vì phẫn nộ đỏ như máu.


Đại sư vung mấy tấm bùa chú đánh vào mặt đối phương, bò đi lượm lại cây kiếm gỗ đào nằm lăn lốc trên đất.


Ở cái không gian chật hẹp này, đại sư cố gắng phát huy chiến thuật thả diều, nữ quỷ dám rút ngắn khoảng cách hắn sẽ dùng "Đánh lui phù" đánh bay đối phương văng xa hai ba mét, kéo dài khoảng cách an toàn, thế nhưng con lệ quỷ này da dày thịt béo máu lại trâu, bùa chú mau chóng cạn kiệt, không có hàng!


"Bạch Gia" bị nữ quỷ nhập thể toàn thân chật vật đứng lên một lần nữa, con ngươi đỏ tươi hiện lên mấy phần hả hê.


Ánh mắt này như đang nói--


Còn bùa chú không?


Hết rồi à, hết rồi thì đến bà mày!


Pháp sư gân gà mà đánh cận chiến thì chết là cái chắc.


Đại sư cũng biết đạo lý này, thế là ông không giấu giếm nữa trực tiếp xuất đại chiêu.


Có tiền có thể sai khiến quỷ thần!


_________________________________________


Haiz... Tiếp theo chờ một màn PK nhẹ nhàng nhất lịch sử.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện