Beta: Thập Bát Sơn Yêu
—————————————
Tần Lệ cuối cùng cũng đem Tần An Cẩn thả trở về, hiếm khi Tô Đường thấy hắn vì giai nhân mà nhân từ liền yêu cầu hắn cho mình cùng ra cung.
Tần Lệ cũng chẳng làm khó nàng, còn thoải mái cho nàng một ngày nghỉ.
Bên trong xe ngựa, sắc mặt Tần An Cẩn trầm xuống, y mấy năm nay mặc dù si ngốc ở nhà, mặc nữ trang cũng không có cảm giác gì.
Nhưng hôm nay không giống, y đường đường là một đại nam nhân lại bất đắc dĩ phải dùng thân phận nữ nhi xuất hiện trước mặt người ngoài.
Mà An vương phủ ngoại sở hữu mưa gió*, lại chỉ có đôi vai gầy yếu của muội muội chống đỡ.
*ngoại sở hữu mưa gió: mưa to gió lớn, ở đây nghĩa là An vương phủ gặp chuyện lớn nguy hại.
Đó chính là muội muội duy nhất của y, vốn nên được y bảo hộ ở phía sau, vô ưu vô lự mà lớn lên!
Y thậm chí không dám nghĩ đến mấy năm nay nàng dùng cách nào để một mình chống đỡ được cả An vương phủ to lớn này.
Tần An Cẩn hít sâu một hơi, móng tay gắt gao khảm chặt vào lòng bàn tay.
"Nghi Bảo, muội tính toán khi nào đem thân phận của chúng ta đổi trở lại?"
Tô Đường nghe vậy liền tự trách: "Là muội lo lắng không chu toàn, khiến ca ca ra đường lại còn phải mặc nữ trang."
Tần An Cẩn nghe nàng nói vậy, lòng đau tới hỏng rồi.
"Ca không phải là đang trách muội, chỉ là có chút chuyện vẫn nên để huynh làm."
Tô Đường nghe y nói vậy, đột nhiên nổi lên nghi hoặc.
Tần An Cẩn không phải là nàng, y là một người sinh ra ở cổ đại này, chỉ còn kém một chút nữa là có thể đăng cơ làm hoàng đế.
Nếu cho y một cơ hội, có phải hay không y cũng muốn đoạt lấy vị trí kia?
"Ca, muội hỏi huynh vấn đề này."
Tô Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này vẫn là nên hỏi thẳng.
"Ca, nếu cho huynh một cơ hội, ca ca còn muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế kia không?"
Lúc Tô Đường mở miệng hỏi y vấn đề này, sắc mặt nàng quá bình tĩnh, giống như chỉ là đang hỏi y buổi tối nay muốn ăn gì.
Cho nên khi nàng mở miệng hỏi chuyện này, sắc mặt Tần An Cẩn đều thay đổi.
Y kinh hãi đứng lên, nhưng quên mất đây là xe ngựa, cuối cùng đầu đánh vào nóc xe, đau đớn khiến y tỉnh táo lại.
"Nghi Bảo, tại sao muội lại có ý nghĩ như vậy."
Dứt lời, y chợt nhớ đến vị Hoàng đế kia.
"Hắn bắt nạt muội?"
Tô Đường lười biếng tựa vào thành xe.
"Không có, hắn tạm thời không có khi dễ muội. Nhưng muội lúc nhỏ đã bắt nạt hắn rất thảm. Ca ca chắc đã nghe nói qua, Tần Lệ là hoàng tử không được sủng ái của tiên Hoàng, ai cũng có thể khi dễ hắn."
Tần An Cẩn tỉnh lại mấy tháng nay, đối với tình hình của kinh thành ít nhiều cũng có hiểu biết.
Tần Lệ sau khi đăng cơ, lập tức đem tất cả hoàng tử cùng những kẻ đắc tội hắn gϊếŧ chết, trừ tận gốc rễ sạch sẽ. Nhưng tại sao lại chỉ giữ lại mỗi muội muội y.
Lúc trước khi y nghe những lời này từ miệng người khác còn cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ. Nhưng hôm nay...
"Nghi Bảo, muội nói thật với huynh. Hắn có thể đăng cơ hoàng đế cũng là nhờ một phần công muội trợ giúp đúng không?"
Tô Đường thành thật gật đầu, thậm chí còn cười ác liệt.
"Ca ca huynh biết không, cái cảm giác khi đưa một kẻ thất sủng đến vị trí chí cao vô thượng kia là một việc vô cùng thống khoái không?"
Tô Đường luôn luôn biểu hiện mình vô hại, là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Mà lúc này, khí chất nàng hiện ra chẳng khác nào một tiểu ác ma, thậm chí trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy thật giống với vị kia.
Tần An Cẩn cũng không bị bộ dáng của nàng lúc này dọa tới, ngược lại nơi trái tim đang lan tràn đau đớn.
"Nghi Bảo, tất cả đều đã trôi qua, ca ca muội giờ cũng đã tỉnh lại."
Lời cuối cùng hắn nói gần như nghẹn ngào: "Là lỗi của ca ca, ca ca đã không bảo vệ tốt cho muội."
"Việc này không có quan hệ với ca ca, sai là ở người kia, hắn dù sao cũng đã đi hoàng tuyền chuộc tội."
Tô Đường nghĩ tới vị kia vẫn còn trong cung, cũng không biết lộ ra biểu cảm gì bèn nhấc màn xe lên ngắm nhìn phố xá, chậm rãi nói.
"Chúng ta còn sống, cho nên quá khứ không thể nào bỏ qua như vậy được."
Tần An Cẩn không biết tính cách vị tiểu cô nương bên cạnh là như thế nào.
Nhưng chắc chắn, tuyệt đối không hề giống muội muội của mình.
"Nếu như ngươi muốn, ca ca nguyện ý mạo hiểm. Mười năm trước muội đã thay ta chống đỡ An vương phủ, hiện giờ cũng nên đến phiên người ca ca này chống đỡ."
Y đưa tay, khẽ vuốt khuôn mặt tinh tế của nàng.
"Nghi Bảo, ca ca chưa bao giờ thay đổi."
Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, nàng chỉ sợ đến lúc quan trọng Tần An Cẩn đột nhiên chạy đến.
Nàng thật không mong hắn sẽ xảy ra chuyện gì.
"Nhưng ca ca thật sự thích ngồi lên vị trí kia sao?"
Tần An Cẩn khó có khi không lộ ra biểu cảm ngưng trọng, ngược lại chỉ nở nụ cười.
"Nghi Bảo, chúng ta không có