Editor: Thập Bát Sơn Yêu
Những gì cần nói ta đã nói ở chương trước rồi. Hôm nay quyết tâm bão 5 chương. Tiểu khả ái~ cầu đánh thưởng~
——————————————
*Bạch Nguyệt Quang: hay còn gọi là ánh trăng sáng, là người họ đem lòng mến mộ thuở thiếu thời. Bạch Nguyệt Quang chính là niềm khát khao trong lòng nhưng lại không thể khắc lên thân thể, là sự tốt đẹp không thể nào chạm vào, yêu mà không có được.
*Bệnh kiều: người mắc bệnh này sẽ ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật, hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác...
*Vị diện hiện đại nên xưng hô là "Cô" nhé, cổ đại thì ta gọi là "Nàng".
‒‒——————————
Tô Đường ở không gian của hệ thống nghỉ ngơi mấy ngày, chờ ký ức của kiếp trước được xóa bỏ mới bắt đầu tiến vào thế giới mới.
Tô Đường vừa mở mắt, lọt vào tầm mắt là căn nhà thô sơ chỉ có bốn bức tường, toàn bộ căn phòng ngoại trừ cái giường cô đang nằm thì ngay cả cái ghế dựa cũng thiếu mất cái chân.
"Hệ thống, tình huống hiện tại là như thế nào."
Tô Đường cố gắng nhớ lại, nhiệm vụ của cô trong vị diện lần này là "nuôi con".
Vị diện này nam chủ là Hoắc Phi, vốn nên là con trưởng của Hoắc gia. Bởi vì Hoắc gia làm việc xấu, năm mười tuổi Hoắc Phi bị người ta bắt cóc, cuối cùng trốn thoát khỏi nhưng lại đem đầu mình quăng ngã.
Hắn chạy trốn tới thôn nghèo trong núi, ở đây tin tức không thông. Hơn nữa Hoắc gia là người tuyệt tình, mặc dù không tìm thấy người nhưng lại thông báo với bên ngoài Hoắc Phi đã chết.
Hoắc Phi cứ như vậy hoàn toàn biến mất.
Hoắc Phi được một bà lão thiện lương trong thôn cứu giúp, nhưng bà tuổi tác đã cao, chỉ còn sống được ba năm. Cuối cùng, chỉ có thể đem hắn phó thác cho đứa con trai duy nhất của mình.
Một nhà đứa con trai này sống trong thành phố, sinh hoạt mỗi ngày đều vô cùng khó khăn, nuôi một đứa con gái đều đã cố hết sức. Huống chi bây giờ lại còn phải nuôi thêm một đứa con trai.
Vì vậy Hoắc Phi ở đây liền không được chào đón, cuối cùng tính cách trở nên vặn vẹo.
Thân phận hiện tại của Tô Đường là đứa con gái của gia đình này, Khương Ngư.
Cốt truyện ban đầu là cô cùng mẹ mình ngược đãi Hoắc Phi, không những làm hắn bị thương một con mắt còn chưa nói, mùa đông còn đem người đuổi ra khỏi nhà.
Sau đó Hoắc Phi về lại Hoắc gia. Nhưng khoảng thời gian bị Khương gia giày xéo đã sớm khiến thân thể hắn trở nên suy yếu, không thể rời khỏi ấm thuốc.
Hơn nữa Hoắc gia tranh đấu nội bộ khiến tính cách hắn càng trở nên tối tăm, trở thành phần tử nguy hiểm muốn trả thù xã hội.
Tô Đường đến đây, đương nhiên là muốn sửa lại cốt truyện.
Cũng may mẹ Khương tuy khắc nghiệt, nhưng sau hai năm Hoắc Phi tới sống, bà cùng cha Khương lại lần lượt qua đời, do đó hai người đành phải sống nương tựa lẫn nhau.
Vốn dĩ nhiệm vụ lần này không khó, chỉ cần nuôi dưỡng Hoắc Phi mấy năm, chờ đến khi hắn thành niên trở lại Hoắc gia cô liền có thể thành công lui thân.
Nhưng lại cố tình lúc nhiệm vụ sắp hoàn thành, Hoắc Phi cầu hôn cô!
Cô coi hắn là mục tiêu công lược, hắn lại muốn cưới cô, chuyện này sao có thể xảy ra!
Vì thế Tô Đường nghĩ đến một cách, cố ý liên hệ với những người khác của Hoắc gia, khi hắn phát hiện không những không giải thích. Ngược lại còn cầm tiền của Hoắc gia nhục nhã hắn một phen.
Hoắc Phi ngay từ đầu còn không tiếp thu được, thậm chí còn muốn vãn hồi.
Nhưng lúc đó Tô Đường nói gì?
Cô nói cô vừa nhìn thấy hắn, liền nhớ đến hắn sống so với con gián không khác gì nhau, làm cô cả người ghê tởm, không muốn tốn thời gian yêu đương với cái đứa nghèo như hắn.
Lúc trước đối xử tốt với hắn chỉ là để sau này càng dễ dàng hành hạ hắn hơn.
Thời điểm hiện tại đã là một năm sau khi cô cùng Hoắc Phi tan rã không vui.
Tô Đường từ trên cái giường lung lay sắp đổ đi xuống, nhìn đầu giường rỉ sắt loang lổ, khóe môi giật giật: "Tình huống của tôi bây giờ là như thế nào? Đây là nơi nào."
Hệ thống từng nói qua với cô, sau khi cô rời đi sẽ có một hệ thống khác tiếp nhận thân thể này, sống một cuộc sống hoàn mỹ cho đến già.
Nói chung chính là tìm một nơi không người, sống cho đến khi cô chết.
[ Đây là nhà cũ của bà cô.]
Tô Đường đã hiểu, hệ thống đây là tính toán muốn cô chết ở nhà cũ. Rốt cuộc nơi này là vùng núi hoang sơ, xung quanh hàng xóm lại ít. Chết ở địa phương này, đoán chừng ngay cả hoa cỏ cũng mọc không nổi. (* chỗ này bản cv loạn quá ta dịch bừa luôn các nàng ạ )
Một năm thời gian có thể xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như nói đến Hoắc gia.
Cô nhớ rõ Hoắc Phi sau khi trở về Hoắc gia hai năm đã hoàn toàn khống chế được Hoắc gia.
Hai người hiện tại còn có thể liên hệ lại, nhưng Tô Đường làm ra những việc kia, Hoắc Phi nhìn thấy cô, hắn không đem người đi phanh thây là đã nhẫn nại lắm rồi.
[ Cô bây