Editor: Thập Bát Sơn Yêu
——————————
"Tôi muốn ngôi nhà cũ, bởi vì có con gián không xứng đang ở nơi đó." Hoắc Phi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Đường.
Hoắc Phi tự tìm cho mình một cái cớ, một mình gặp cô chính là vì ngôi nhà cũ kia. Hắn mới không muốn tin hắn đối với cô vẫn còn có chút cảm giác.
Há mồm ngậm miệng đều là con gián, lời này quá đả thương người, Tô Đường nhìn hắn thật sâu.
"Không có khả năng, nhà cũ không cho anh được."
Hoắc Phi buông tay: "Vậy không thể bàn được rồi. Khương tiểu thư không đưa tiền, lại không muốn lấy đồ để trả. Tôi là thương nhân, không muốn làm ăn lỗ vốn."
"Hai cái này tôi đều không đưa được, Hoắc tiên sinh đổi một cái khác đi."
Tô Đường có chút khó chịu, cũng không nhìn hắn, cứ như vậy nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trước mặt.
"Nhưng thật ra còn có một cái......"
Hoắc Phi ý vị thâm trường nhìn Tô Đường."Khương tiểu thư cũng từng hấp dẫn tôi. Một năm qua đi, không biết Khương tiểu thư còn có ý nguyện này hay không."
Tô Đường không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn môi mỏng hé mở, lạnh nhạt nói:
"Một ngàn vạn, ngủ một lần. Khương tiểu thư, đây chính là giá trên trời."
Thình lình nói ra lời này, Tô Đường trừng lớn hai mắt, từ trên ghế đứng lên.
Bởi vì tức giận, ngực còn có chút phập phồng, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
So sánh với vẻ tái nhợt vừa rồi, lúc này lại càng động lòng người hơn.
"Hoắc Phi, anh thật quá đáng!" Nói xong, Tô Đường cầm ly rượu vang đỏ trong tay hất về phía hắn.
Rượu vang đỏ theo tóc của hắn chảy xuống, ngoại trừ lúc đầu phẫn nộ, Hoắc Phi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hắn cũng không lau rượu vang đỏ trên mặt, cứ như vậy lười nhác nhìn Tô Đường.
Tô Đường hất xong liền nghe Hoắc Phi lạnh lạnh nói: "Xem ra Khương tiểu thư tình nguyện chi trả tiền vi phạm hợp đồng."
Tô Đường bước chân hơi ngừng, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, nhưng cô lại đem lưng đứng thẳng tắp.
"Hoắc Phi anh muốn điên, thì điên mình anh đi. Khương gia tôi cũng không có lỗi với anh, cứ coi như tôi lợi dụng anh, nhưng cũng chưa bao giờ thương tổn anh một phân! Bộ dạng hùng hổ doạ người của anh, thật là khó coi đến cực điểm!"
Rượu vang đỏ từ mũi trượt xuống, Hoắc Phi liếm liếm khóe miệng, yêu nghiệt nở nụ cười: "Không muốn thì không muốn, Khương tiểu thư thẹn quá thành giận làm cái gì. Huống chi, lúc trước không phải Khương tiểu thư cũng niêm giá rõ ràng đem tôi bán cho Hoắc gia sao? Bây giờ một đổi một, như vậy đã chịu không nổi?"
Tô Đường: "Hoắc Phi, tôi không rảnh bồi anh chơi."
Hoắc Phi lại lần nữa đưa cho cô ly rượu. "Tới cũng đã tới rồi, không uống một ly?"
Tô Đường sắc mặt khó coi, đôi tay càng gắt gao nắm chặt. Nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, hợp đồng ở trong tay hắn, hắn có quyền quyết định mình.
"Chỉ là đã lâu không gặp, Khương tiểu thư kích động làm cái gì......"
Tô Đường mơ hồ có thể đoán được hắn muốn làm cái gì.
Lúc trước cô quyết đoán rời đi, hắn ghi hận trong lòng quá bình thường.
Cô nâng môi mỏng, hôm nay trang điểm nhẹ, son môi màu đỏ vẫn rất xinh đẹp mê người.
Tô Đường: "Tôi cùng công ty phát sóng trực tiếp ký 5 năm hợp đồng, 5 năm sau, nhà cũ thuộc về anh."
Nói xong, cô suy sụp tựa lưng vào ghế, ngay cả cặp mắt sáng ngời lộng lẫy kia cũng nhắm lại, giống như không muốn nhìn thấy hắn.
Hoắc Phi một tay rót rượu, cũng không ngẩng đầu, chỉ cười nhạo nói: "Tôi vì cái gì phải nghe cô."
"Hoắc Phi, anh khiến tôi khó chịu chẳng qua là vì báo thù. Tôi chỉ còn mỗi nhà cũ, anh muốn lấy? Có thể, nhưng từ hôm nay trở đi......"
Tô Đường chậm rãi mở hai mắt, nhưng một cái chớp mắt cả người đều ảm đạm.
"Tôi hy vọng chúng ta không cần gặp lại."
Tô Đường rũ đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt.
Đêm nay cô cái gì cũng chưa ăn, nhưng thời gian cuối cô lại duỗi tay rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
"Một ly này, chúc Hoắc tiên sinh tiền đồ như gấm."
Uống xong, cũng không đợi đáp lại, kiên quyết đẩy cửa rời đi.
————Thập Bát Sơn Yêu————
Lần này Hoắc Phi không có mở miệng, hắn cứ như vậy nhìn cô chật vật rời đi.
Ánh mắt hắn phập phồng, nháy mắt tiếp theo liền trở nên sắc bén.
Hoắc Phi cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn một ngụm uống cạn. Vị chua xót trong miệng lan ra, lệ khí trong mắt đột nhiên bùng nổ, hắn đem ly rượu trong tay nện trên mặt đất.
Phịch một tiếng.
Ly rượu theo tiếng vang mà vỡ.
Lúc trước lúc sau, vứt bỏ hắn hai lần.
Tốt, thật là tốt.
Đột nhiên vang một tiếng, phục vụ bên ngoài lại không dám đi vào. Bọn họ còn nhớ rõ bộ dáng vị tiểu thư kia vừa rời đi, sau đó lại nghe được bên trong tiếng cười hung ác nham hiểm, càng làm cho người ta sởn