???? Editor: Thập Bát Sơn Yêu ????
————————
Nội dung phát sóng trực tiếp khiến tất cả người đang xem đều hoảng sợ, bây giờ trên mạng toàn là nghị luận.
Bà nội Hoắc cuối cùng bị đưa vào ngục giam, dính phải nhiều bản án, tùy tiện thành lập một cái đều hết sức.
Sau khi bà nội Hoắc bị bắt, cổ phiếu Hoắc thị liên tục rớt giá. Mắt thấy Hoắc thị muốn phá sản, Tô Đường nhịn không được, kéo Hoắc Phi cả ngày cười như đứa ngu si lại .
"Hoắc thị như vậy, anh không quan tâm sao?"
Hoắc · ngu si · Phi: "Không quan tâm, không phải anh đã nói rồi sao. Từ nay về sau sẽ không có Hoắc thị." Hắn cười tủm tỉm nói.
Dưới ánh mặt trời, phảng phất như về lại năm 18 tuổi ấy, thiếu niên như ánh mặt trời lại sạch sẽ.
Hoắc Phi nói được làm được, hắn dùng thời gian một năm ngắn ngủi, đem Hoắc thị đổi thành Khương thị. Tất cả cổ phần trên danh nghĩa của hắn đều tặng cho Tô Đường, bản thân hắn thì làm tổng giám đốc, mỗi tháng đều cầm tiền lương.
Hoắc Phi cực kỳ không biết xấu hổ, xử lý xong tất cả tài sản của mình, liền tỏ vẻ giống như đứa nhóc đáng thương không có nhà để về, ôm Tô Đường không buông tay.
"Bảo bảo, hiện tại anh không xu dính túi, chỉ có mỗi em, em không thể đuổi anh đi."
Sau khi bà nội Hoắc bị bắt, giá trị hắc hóa của Hoắc Phi đã giảm còn 10%. Bởi vậy Tô Đường cũng không cần thiết phải duy trì thái độ lúc trước nữa, chỉ là mỗi khi đối mặt với gia hỏa này cô vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, giống như bây giờ.
Đừng nhìn thấy gia hỏa này cười đến vẻ mặt sạch sẽ vô hại mà lầm. Đôi tay kia của hắn đang ôm cô lại tràn ngập bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Tô Đường vỗ cái đầu lông xù của hắn , cố ý đùa: "Được, không đuổi anh đi. Dù sao cũng đã làm em trai tôi mười năm, vậy cứ tiếp tục làm là có thể ở lại."
Tô Đường đùa cái này chính là đụng vào nghịch lân, vốn dĩ chỉ còn 10% giá trị hắc hóa, lập tức một đường tăng vọt.
[ Đinh, giá trị hắc hóa tăng lên 30%, giá trị hắc hóa hiện tại: 40%.]
Hoắc Phi ôm đầu trống rỗng.
Đúng rồi, hắn chỉ lo vui mừng Khương Ngư không phản bội hắn, nhưng lại quên mất một điều quan trọng, từ đầu tới cuối cô chỉ coi hắn như em trai mà đối xử.
Tâm hắn trầm xuống một chút, tươi cười trên mặt cũng phai nhạt đi, nhưng thần sắc trong mắt lại lặng lẽ sâu thêm.
Rất nhanh cỗ tình cảm bị giấu đi của hắn cũng giấu không được nữa.
Hắn buông lỏng cánh tay ôm cô, nắm chặt tay cô lại.
Hoắc Phi trước mắt rất nguy hiểm, Tô Đường nuốt nuốt nước miếng: "Tiểu Phi, anh muốn đưa tôi đi đâu."
Cái tên Tiểu Phi này, là lúc trước hai người sống nương tựa lẫn nhau gọi đến.
Hắn gọi cô là Tiểu Ngư, cô gọi hắn Tiểu Phi.
Lúc trước hai người rảnh rỗi, thích nhất là đấu võ mồm, ký ức của Hoắc Phi không được đầy đủ, chỉ mơ hồ nhớ rõ tên mình, còn lại đều không nhớ được. Tuổi hai người không khác lắm, lạc thú lớn nhất chính là tranh luận xem ai lớn hơn. Một tranh này chính là mười năm, thẳng đến khi Hoắc gia tìm tới cửa, Hoắc Phi mới biết được mình chính là đứa bé kia.
Nhưng nhỏ hơn cô nửa tuổi, trong mắt hắn cũng không đáng kể chút nào, thậm chí hắn còn không có ý định trở về Hoắc gia. Về sau nữa, hắn thổ lộ với cô, hắn có thể từ bỏ Hoắc gia cũng có thể từ bỏ tất cả.
Chỉ có cô, có chết hắn cũng muốn nắm thật chặt.
Hắn hiểu lầm Tô Đường đẩy hắn ra, hiểu lầm cô tham luyến tiền tài, bị vứt bỏ đến bất lực, mang theo thống hận mà sống, nhưng có như vậy cũng không hủy hoại được tất cả.
Cô giống như là cấm địa không thể đụng vào trong ký ức của hắn, bị phủ đầy bụi, bị khóa lại, nhưng lại không muốn xóa bỏ.
Hoắc Phi nắm tay cô một đường đi tới gác mái. Tuy là gác mái nhưng tầm nhìn lại rất tốt, chẳng qua trước mắt, bức màn dày bị kéo kín không kẽ hở, ánh mặt trời cũng không thể chiếu qua.
Tim Tô Đường nhảy từng cái vô cùng khẩn trương, cô cảm thấy mình sắp được chứng kiến cái gì đó, ngay cả lòng bàn tay cũng đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Bang" một tiếng, theo cửa mở ra, đèn trên gác mái cũng bị bật lên.
Đèn mờ nhạt cũng không xua tan được bóng tối. Giây tiếp theo, Tô Đường liền choáng váng.
Căn phòng này không lớn nhưng lại rất lộn xộn, chỉ có một tủ sách và cái ghế dựa, còn lại khắp nơi toàn là giấy vứt loạn, lít nha lít nhít đếm không hết, trên tường, trên mặt đất, hầu như không có một chỗ trống nào.
Tô Đường giống như bị định hình, cả người không thể động đậy, nhưng cô bất