Edit by AShu ^_^.
______________
Lúc này không ai tới quấy rầy Tô Đường nữa, nàng ăn xong bèn chạy lấy người, lại ở trong góc thấy Ôn Dĩ Lam.
Vành mắt cô ta hồng hồng, như là muốn khóc, nhưng khi Tô Đường quét mắt tới, lại bỗng dưng lui về sau một chút, bởi vì chột dạ, ánh mắt cũng né tránh.
Những người khác không biết quan hệ giữa Thẩm Vị Ương và Yến Sâm, nhưng Ôn Dĩ Lam sống lại một đời, lại nhớ rất rõ.
Trong đám cưới của Thẩm Vị Ương và Hứa Chi Chi, mặt mày Yến Sâm âm trầm như quỷ dữ, hắn chạy tới hôn lễ hai người mà cướp cô dâu, còn nói với Hứa Chi Chi đây là bạn gái của hắn.
Không có ai biết quan hệ của bọn họ, khi Yến Sâm nói câu này liền chấn kinh hết tất cả mọi người trong hôn lễ, sau đó liền nghe Yến Sâm nói với Thẩm Vị Ương, thời điểm hai người quen nhau ở cao trung, hắn còn chưa nói chia tay với nàng đâu, nàng liền dám ngoại tình, đây là tưởng hắn chết sao?
Thẩm Vị Ương nghe hắn nói lời này đều kinh hoàng, bởi vì sợ hãi, mà mặt nàng trắng bệch.
Nói thật, Ôn Dĩ Lam từng đồng tình với nàng ta, bị Yến Sâm phá hỏng hôn lễ như vậy, sợ là rất thống khổ đi, nhưng sau khi Ôn gia phá sản, liền không tới phiên Ôn Dĩ Lam đồng tình.
Nhưng Ôn Dĩ Lam nghĩ tới một câu danh ngôn, thà rằng khóc trên xe BMW, còn hơn là cười ở trên xe đạp.
Mà đây là Yến gia, đâu chỉ có xe BMW đâu a.
Thời điểm Yến Sâm học cao trung có bị tai nạn xe một lần, Ôn Dĩ Lam nhớ rõ vụ tai nạn xe đó hại hắn nằm viện suốt nửa năm, cuối cùng còn bị bỏ lỡ kỳ thi đại học.
Ôn Dĩ Lam không nhớ rõ lắm thời gian hắn bị tai nạn, nên vẫn luôn chú ý hướng đi của hắn, nhưng nàng vẫn chậm một bước.
Nhưng mà không sao, cái người nhát gan Thẩm Vị Ương kia chắc chắn sẽ không dám nói.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Thẩm Vị Ương mặc dù không nói ra, nhưng Yến Sâm chỉ quăng một tờ chi phiếu cho nàng.
Không đúng, vẫn có điểm thay đổi, ít nhất thời điểm nàng tới gần, hắn không có nói những câu khó nghe mà đuổi nàng đi.
Khuôn mặt Ôn Dĩ Lam cổ quái vẫn bị Yến Sâm phát hiện ra, hắn nheo mắt lại, phát hiện tựa hồ chuyện này có liên qua đến tiểu đáng thương.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Boss Là Công Chúa |||||
Hắn không quan tâm những chuyện trong trường học, nhưng không đại biểu cái gì cũng không biết, hai người này hẳn không bao giờ nói chuyện với nhau, Ôn Dĩ Lam sợ cái gì a?
Lúc này hắn có vài phần hứng thú với tiểu đáng thương, chuyện này liền lưu lại sâu trong lòng hắn.
Ôn Dĩ Lam không phát hiện ra tình huống hiện giờ không có thích hợp, liền xum xoe nói: "Sâm ca, đồ ăn ở đây ăn không ngon a.
Đây là cơm mà cô giúp việc nhà em làm, anh ăn chút đi, bằng không để bụng đói không tốt nha."
Yến Sâm thật sự cảm thấy cô ta thật phiền, hắn mấy bữa nay luôn nhường nhịn cô ta bởi vì cô ta đã cứu chính mình, nhưng sự nhẫn nại này hiện giờ đã đến cực hạn rồi a.
"Cô, lăn đi."
Ôn Dĩ Lam sửng sốt, lúc trước mặc dù hắn không để ý tới mình nhiều, nhưng sẽ không nói những lời nói phũ phàng như vậy.
Nhất định là do Thẩm Vị Ương, nàng ta vừa mới đi ngang qua, Yến Sâm còn nhìn nàng ta nữa cơ! Vành mắt Ôn Dĩ Lam càng ngày càng hồng, nước mắt tựa như muốn rơi xuống.
Ôn Dĩ Lam lớn lên không xấu, bộ dáng hoa lê đái vũ thực sự khiến người đối diện đau lòng, chẳng qua Yến Sâm cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, hắn phiền nhất là nữ nhân lúc nào cũng khóc sướt mướt.
"Là tiền đưa chưa đủ sao, còn chưa cút?" Thời điểm Yến Sâm nói ra lời này, ngữ khí thực lạnh băng, nhưng trời đông giá rét vào tháng 12, hơn nữa con ngươi của hắn lại tràn ngập lệ khí, làm Ôn Dĩ Lam sợ hãi mà nín cả khóc.
Edit by AShu
Không đúng a, rõ ràng kiếp trước Thẩm Vị Ương thích khóc như vậy, hắn còn thích nàng ta, vì cái gì tới phiên chính mình hắn liền chán ghét.
(Dạ vì chị không phải là nữ chính J)
Ôn Dĩ Lam thật không rõ, nhưng không có gan mà lưu lại, trong lòng tuy rằng không cam lòng, vì vậy liền tâm cơ mà để lại hộp cơm, vốn nghĩ rằng lần sau sẽ có cớ để gặp mặt hắn, nhưng nào biết khi nàng mới vừa xoay người lại, hộp cơm kia liền bị ném vào thùng rác.
Tô Đường vừa lúc đi ngang thùng rác bên này, mà một cái ném này, thiếu chút nữa là rơi trên người nàng.
Nàng dừng lại bước chân, lại thấy Yến Sâm lười biếng xin lỗi, "Xin lỗi nha bạn học."
Lời xin lỗi không hề có thành ý chút nào, Tô Đường nhíu mày, không nói cái gì hết, nhấc chân mà đi.
Tất cả học sinh tại nhà ăn bị một đợt thao tác này làm cho kinh hồn.
Ai nói Hứa Chi Chi chán ghét người em kế này, ai nói nàng câu dẫn giáo bá không buông tay? Sao mọi chuyện lại như thế này a!
Còn chuyện học bổng, đám thổ hào ở trường cao trung A chưa bao giờ để ý chút tiền đó, còn không bằng chuyện lúc này a.
Tô Đường chuyển trường đúng vào thời gian giữa học kỳ, mà ký túc xá nữ vừa lúc không còn phòng trống, cho nên nàng một người một phòng.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy cô đơn, nhưng nàng thực hưởng thụ cảm