Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Khánh Linh
Beta: Tố Hiên
"Thiều Hoa, con đến thật đúng lúc, vừa khéo đồ ăn đã lên đủ.” Mẹ An ngay lập tức đứng dậy, cười cười kéo tay Diệp Thiều Hoa đi vào trong.
Mặc dù hai người ở chung không nhiều lắm, nhưng gương mặt của cô rất giống cha An, mẹ An từ nội tâm xuất phát có cảm giác yêu thích với cô.
Mắt Diệp Thiều Hoa chăm chú nhìn ông cụ đang chậm rãi đi từ trên tầng xuống, ánh sáng trong đôi mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ông cụ An vẫn luôn một lòng muốn Diệp Thiều Hoa trở về nhà, bây giờ nhìn thấy cô thì vô cùng thân thiện, từ trước đến nay ông cụ An đối với người trong nhà là mười phần uy nghiêm nhưng hôm nay lại không hề bày ra chút sắc mặt nghiêm nghị nào với Diệp Thiều Hoa.
Nhìn thấy ông cụ An như vậy, đáy mắt An Đồng Đồng hiện lên một chút bi thương.
Cô ta từ nhỏ nỗ lực học tập nhiều như thế, còn đi học bộ môn thư pháp mà ông cụ thích nhất, thế nhưng ông cụ đối với cô ta vẫn không nóng không lạnh, thế mà hôm nay Diệp Thiều Hoa vừa tới, còn chưa làm lên bất cứ điều gì mà ông cụ đã thân thiết với cô như vậy.
An Đồng Đồng cười trào phúng, quả nhiên là cháu gái ruột có khác, cách đối xử thật là không giống nhau.
An Đồng Đồng nói chuyện vô cùng vui vẻ với mọi người, bầu không khí trên bàn ăn cũng vì cô ta mà trở nên hết sức thoải mái, mẹ An vốn đang định gắp rau cho Diệp Thiều Hoa trong nháy mắt bị An Đồng Đồng tiếp chuyện khẽ cười, vẻn vẹn hai, ba câu cô ta đã nhận được sự chú ý của mẹ An.
Cứ như vậy, Diệp Thiều Hoa ở một bên lại có vẻ vô cùng lãnh đạm, ngồi một mình ở góc không người chú ý.
"Ngày mai là trận chung kết cờ vây cấp quốc gia, lần trước cuộc thi cấp thành phố mẹ đã không tới xem con rồi, trận chung kết lần này mẹ nhất định phải tới cổ vũ cho con nhé?” An Đồng Đồng vừa múc cho mẹ An một chén canh vừa nói.
"Có thể đi được đến vòng thi đấu quốc gia, con so với mẹ đã lợi hại hơn nhiều rồi, ngày mai không chỉ có mẹ đi, cha của con cũng sẽ dành ra chút thời gian để tới xem con, nha?" Mẹ An càng nhìn An Đồng Đồng càng thấy hài lòng.
Mẹ An xuất thân từ gia đình có dòng dõi nho học, các môn như chơi đàn, cờ vây, vẽ tranh viết chữ mọi thứ bà đều tinh thông.
An Đồng Đồng từ nhỏ đã được bà dạy dỗ cẩn thận, hơn nữa ở phương diện này còn vô cùng có linh tính, đặc biệt là ở môn cờ vây, huấn luyện viên còn nói cô ta có thể tham gia thi đấu quốc tế mang lại vẻ vang cho đất nước. Bà đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho cô, xét về phương diện này kể cả An Đình Quân cũng không so kịp.
Thế nhưng, trời cao trêu người, An Đồng Đồng vậy mà không phải con ruột của bà.
Nghĩ tới đây, bà nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, nhưng đứa con ruột này bà đã từng hỏi qua, từ nhỏ vẫn chưa được học một bộ môn năng khiếu nào, ngoại trừ đến trường đi học thì dường như cũng chưa từng học qua cái gì khác, nếu so ra còn kém cả con cháu của những gia đình bình thường khác, chỉ sợ đến cả quân cờ cô cũng chưa từng sờ qua.
Có điều, mẹ An cũng rất lạc quan, nếu như Diệp Thiều Hoa không muốn học thì bà cũng sẽ không ép cô, sự giàu có của nhà họ An đủ để Diệp Thiều Hoa trải qua những ngày tháng sau này vô cùng thoải mái.
Sau khi Diệp Thiều Hoa ăn xong, cô theo thói quen dọn dẹp bát của mình.
"Thiều Hoa." An Đồng Đồng nhìn thấy cô làm thế không khỏi nhẹ nhàng nhắc nhở : "Ở trong nhà không cần làm những chuyện này, cái này cứ để cho người giúp việc làm là được rồi."
Đến cả người giúp việc cũng không khỏi nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, nghĩ cô quả nhiên là vẫn mang theo bản tính thấp hèn của một gia đình bình thường.
Nếu là người bình thường, làm ra chuyện mất mặt như vậy khẳng định sẽ cực kỳ giận dữ và xấu hổ. Thế nhưng vẻ mặt Diệp Thiều Hoa lại không có gì thay đổi.
“Ngày xưa các cháu làm gì có tính cách kiêu kì như thế.” Ông cụ nhà họ An liếc nhìn An Đồng Đồng, giọng nói nghiêm khắc "Năm đó lúc ông đây về quê còn từng chen vào ruộng đào đất nhổ cỏ, có phải là cô cũng xem thường tôi hay không?"
"Ông nội, con không. . ." An Đồng Đồng biến sắc.
Đáng tiếc, ông nội An không muốn để ý tới cô ta, ông quay mặt sang nhẹ nhàng cùng Diệp Thiều Hoa nói chuyện.
Mẹ An đau lòng nhìn An Đồng Đồng, rồi vội vàng nói: "Đồng Đồng, chúng ta cùng nhau ôn lại các mẫu bàn cờ một chút đi con."
An Đình Quân cũng biết người trong nhà cậu ta vừa rồi đối với Diệp Thiều Hoa có phần bất công, nhưng cậu ta không nghĩ tới ông nội luôn nghiêm khắc của mình lại có thể thân thiện với Diệp Thiều Hoa như thế, ông thậm chí còn muốn Diệp Thiều Hoa thường xuyên đến nhà họ An ở lại với ông, khi nghe thấy cô đồng ý cậu ta đã tức giận đến mức chạy ngay lên tầng, không khí sau đó cũng có chút xấu hổ, mọi người đều không nhắc lại chuyện ban nãy mà về phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay, Diệp Thiều Hoa ngủ lại ở nhà họ An, cô muốn nhân tiện mượn cơ hội này kiểm tra cơ thể của ông nội An, thoạt nhìn thì thấy sức khỏe của ông bây giờ rất tốt, không hề có dấu hiệu bị bệnh gì cả.
Sáng hôm sau, lúc cô đi xuống tầng, số người ngồi ở bên dưới so với hôm qua nhiều hơn một chút.
"Đây chính là cháu gái ruột
Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, suốt cả đêm hôm qua cô bận rộn nghiên cứu cơ thể của ông nội An, biết được khả năng ông qua đời chỉ có thể vì bệnh tim di truyền nên cũng không quá quan tâm tới nội dung phát triển sau này của câu truyện.
Nhưng sau khi cô nghe được lời nói của người đàn ông kia, thì cũng đoán được ông ta là cậu của cô, em trai của mẹ An, cũng được sinh ra và lớn lên trong gia đình có dòng dõi nho học.
"Anh rể, chuyện này anh làm mà không suy sét trước sau rồi, bây giờ việc này đã xôn xao đầy trên mạng không thể ép xuống được, thậm chí bộ trưởng bộ giáo dục cũng phái người đi điều tra truyện này rồi." Diêu Tử Kiêu lắc đầu : "Anh, trước giờ anh vẫn luôn giữ gìn danh tiếng, sao bây giờ lại có thể làm ra chuyện như vậy?”
Diệp Thiều Hoa đứng trên bậc cầu thang, ánh mắt vô cùng nhạt nhìn vào người chú trên danh nghĩa đang nói không ngừng kia và cả đám người An Đồng Đồng xung quanh ông ta.
Bọn họ không hề quan tâm đến cô đang đứng ở đây, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Sau khi biết được chuyện mình không phải con gái nhà họ An, An Đồng Đồng thật ra cũng có chút lo lắng, nhưng sau ngày hôm qua khi đã ăn với Diệp Thiều Hoa một bữa cơm, cô ta liền cảm thấy Diệp Thiều Hoa không phải đối thủ của mình.
Có trách thì chỉ trách Diệp Thiều Hoa quá bình thường, nhà họ An lại luôn nỗ lực để bồi dưỡng một người con gái ưu tú, trở thành người mà những người bình thường kia không thể so sánh nổi.
"Sao vậy, mới sáng sớm đã ồn ào gì thế?” Ông nội An nghe thấy bên dưới ầm ĩ không ngừng, đi từ trên tầng xuống: “Thiều Hoa, đến đây đỡ ông một cái."
Thái độ của ông là muốn làm chỗ dựa cho Diệp Thiều Hoa.
An Đồng Đồng ngồi ở một bên sô pha, nghe vậy thì không nói gì.
Biểu cảm của An Đình Quân lại có chút xem thường : "Người kia thành tích thi đại học chẳng ra gì, cha cháu thương cô ta, tìm người quen dùng quan hệ muốn cô ta có thể học ở đại học B giống Đồng Đồng, cha cháu cũng không nghĩ đến tối hôm qua lại có người để lộ tin tức ra ngoài, bây giờ chuyện này ai ai cũng biết, hiện tại bộ giáo dục đang điều tra rõ ràng thực hư việc này."
Đám người trên mạng đều đang cười nhạo gia đình bọn họ, nói bọn họ có tiền thì có thể khiến quỷ đẩy ma, còn nói không biết Diệp Thiều Hoa kia đã chiếm mất phần đen đủi của con ma nào nữa.
"Ông An, mặc dù Đồng Đồng không phải cháu gái ruột của cháu, nhưng mà có một câu này cháu vẫn phải nói.” Ông cậu Diêu lạnh nhạt nói: "Thiều Hoa trở về, cháu biết mọi người cực kỳ vui vẻ, muốn bù đắp lại những điều không thể làm cho con bé suốt mười tám năm qua, nhưng mọi người cũng không thể thiên vị con bé như vậy. Không thể con bé muốn cái gì cũng nghe theo con bé được, nhiều năm qua Đồng Đồng và Đình Quân không phải vẫn luôn tự mình cố gắng hay sao? Đều là người nhà họ An, không có đạo lý gì mà đến lượt con bé mọi thứ lại thay đổi, làm một người chú, cháu phải nói một câu, con bé muốn lên đại học, có thể, tự nó đi thi lấy thành tích là được, bây giờ nó lại bảo cha của nó đi cửa sau là như thế nào? Con bé cũng coi như là một nửa người nhà họ Diêu, có thể đi đường thẳng thì phải cố sức mà đi đường thẳng, bây giờ uốn nắn nó vẫn còn kịp, ông đừng để con bé hỏng cả gốc lẫn rễ. Ba đời nhà họ Diêu nhà chúng cháu cũng chưa từng xuất hiện một ai đến cả đại học cũng cần nhờ quan hệ mới có thể vào như vậy!”