Một tiếng chuông dễ nghe vang lên, Mặc Yên cầm lấy di động liền thấy cuộc gọi đến của Doãn phu nhân.
"A lô?" Mặc Yên bắt máy.
"Nhan Nhan, con đang ở đâu đó, có phải con đã quên hôm nay là ngày gì rồi hay không?"
Mặc Yên: Ta thực sự không biết.
"Hôm nay là ngày con cùng Dật Hiên đính hôn.
Tuy rằng chỉ là hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng con cũng không thể không tới nha, con vắng mặt làm các trưởng bối hiểu lầm thì biết làm thế nào!" Bên kia điện thoại, mẹ của Doãn Diệu Nhan trộm ra ngoài gọi điện, gấp đến độ xoay quanh.
"Gần đây con có quá nhiều việc, lo liệu không xuể.
Hôm nay thân thể không thoải mái, chóng mặt nhức đầu, có thể là cảm mạo.
Con nghĩ mình không nên đến, để khỏi đem bệnh lây cho người khác."
"A! Bệnh có nghiêm trọng không? Tốt nhất con nên đi đến bệnh viện khám thử!" Vừa nghe nói con gái sinh bệnh, Doãn mẫu liền không thèm quan tâm đến những thứ khác.
Lễ đính hôn sao có thể quan trọng bằng sức khỏe của nữ nhi chứ.
Mặc Yên trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn.
Con uống thuốc, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.
Bây giờ con không nói chuyện với người nữa, con có chút mệt nhọc."
"Vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong, Doãn mẫu liền ngắt điện thoại.
Trước khi cuộc gọi hoàn toàn bị cắt đứt còn có thể nghe được tiếng Doãn mẫu nói thầm: Kỳ lạ, hôm nay con gái còn chưa gọi bà một tiếng mẹ nào.
"Tiểu Yên Nhi, ngươi làm sao vậy?" Nhìn thần sắc Mặc Yên có chút không đúng, lông xù xù có chút lo lắng.
"Không có gì." Mặc Yên cười cười.
Sau khi quyết định dàn khách mời, Mặc Yên lại cùng đám người phó đạo diễn thương nghị các công việc khác.
Đến lúc tất cả sự tình đều đã được chuẩn bị tốt, Mặc Yên cũng tiến đến địa điểm quay chụp.
"Thời gian nguy cơ" là một hình thức biểu diễn theo thân phận đã được bốc thăm.
Các khách mời sẽ có thân phận khác nhau, mỗi thân phận đều có chuyện xưa.
Chương trình yêu cầu khách mời tự suy đoán thân phận.
Mỗi một tập đều sẽ có một khách mời đóng vai nhân vật nguy hiểm.
Yêu cầu khách mời đó đặt ra các bẫy nguy hiểm mà không bị người khác phát hiện.
Mặt khác, các khách mời còn lại phải tùy cơ ứng biến để vượt qua nguy hiểm.
Tập một được quay ở một tòa nhà cũ nát vùng ngoại thành.
Đúng giờ, Mặc Yên đến trường quay, ngoài sân đã có một ít phương tiện.
Nhân viên công tác đều đang bận rộn công việc của chính mình, các khách mời cũng đã đến đông đủ, có người đã bắt đầu hoá trang.
Trong đám người bận rộn, có một mỹ nữ lớn lên thanh thuần đang cầm lấy hộp quà trong tay trợ lý, một bên mỉm cười thăm hỏi, một bên cầm hộp quà trong tay đưa cho các khách mời khác.
Người này đúng là Bạch Tuyết Liên.
Một nữ diễn viên vừa lúc đi ngang qua Mặc Yên, cười nhạo một tiếng, trong miệng nói thầm: "Dối trá!"
Nghe được lời này, Mặc Yên quay đầu lại nhìn kỹ, không khỏi cảm thán ánh mắt của nữ diễn viên vừa rồi thật là sắc bén.
Hành vi của Bạch Tuyết Liên cũng thực có ý tứ.
Đối tượng cô ta tặng lễ không phải khách mời thì cũng chính là đạo diễn hoặc biên kịch sản xuất, còn có chuyên viên trang điểm của cô ta cùng nhiếp ảnh gia.
Ý đồ này còn chưa rõ ràng hay sao!
Mắt thấy Bạch Tuyết Liên đi đến chỗ của vị nữ diễn viên kia, không biết cô ta nói cái gì, chỉ nghe được vị nữ diễn viên kia cao giọng nói: "Không cần nịnh hót tôi, tôi cũng không giúp cô quyết định được cái gì."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị thanh âm này hấp dẫn qua.
Bạch Tuyết Liên cũng không phụ chức nghiệp diễn viên của cô ta, vành mắt lập tức đỏ, vẻ mặt ủy khuất.
Nam diễn viên tân binh đứng bên cạnh thấy vậy, nhịn không được lên tiếng: "Tuyết Liên cũng chỉ có ý tốt thôi, về sau mọi người cũng ở chung thật lâu, mặc dù quà không đáng bao nhiêu tiền nhưng trọng ở thành ý.
Cô có cần ác ý phỏng đoán người khác như vậy không?"
"Tôi ác ý? Ha! Tôi đây là ăn ngay nói thật! Còn Tuyết Liên, cô ta cùng cậu thân lắm sao? Coi trọng cô ta thì cứ việc nói thẳng.
Muốn làm hộ hoa sứ giả, vậy cũng phải xem cô ta có nhìn trúng cậu hay không!" Nữ diễn viên thẳng tính, một lời không hợp liền mở miệng mắng.
Nam diễn viên phảng phất như bị nói trúng tâm sự, sắc mặt đỏ bừng, tức giận mà nói: "Cô nói bậy cái gì đó?" Một bên nói, một bên còn trộm nhìn Bạch Tuyết Liên.
"Cậu dám làm, còn sợ người ta nói à!"
"Cô!"
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Nghe tiếng tranh chấp, phó đạo diễn vội vàng chạy tới, ông ấy tinh mắt thấy được Mặc Yên đứng ở trong đám người, "Đạo diễn, cô đã đến rồi!"
Nghe được lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn theo phó đạo diễn, cùng nhau dừng ở trên người Mặc Yên, sôi nổi lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Chỉ có ánh mắt của Bạch Tuyết Liên lập loè một chút.
Ban đầu, mọi người đều cho rằng phó đạo diễn Lưu Thành chính là đạo diễn.
Ở trong ngành, ông ấy cũng có danh