Mặc Yên chỉ lo khóc, cũng không có nghe rõ người đàn ông nói cái gì, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình quẫn bách, Mặc Yên dùng tay che mặt lại, ở trong lòng kêu gọi lông xù xù.
"Lông xù xù, ngươi có thuốc uống vào liền có thể mất trí nhớ tạm thời hay không.
Vừa rồi ta thật sự quá mất mặt, ngàn vạn không thể để hắn nhớ kỹ."
Lông xù xù: Ngươi cũng biết bản thân mất mặt.
Ta còn tưởng rằng ngươi bị đồ vật kỳ quái bám vào người đó, bằng không nữ bá vương như ngươi sao có thể đột nhiên biến thành nội tâm pha lê như thế được!
"Ta không có.
Ta cũng không phải mèo máy Doraemon." Lông xù xù ra vẻ lãnh khốc nói.
Mặc Yên thở dài ở trong lòng, "Haiz! Được rồi! Ta đành tự lực cánh sinh vậy."
Lông xù xù giơ lên một móng vuốt, tận lực đem nó nắm thành quyền, cổ vũ, "Vậy ngươi cố lên nha!"
Mặc Yên lau mặt, chui ra khỏi lồng ngực Thịnh Tử Tấn.
Lúc này, tia sáng trong mắt Thịnh Tử Tấn sớm đã biến mất không thấy.
Thịnh Tử Tấn lấy khăn ướt lau mặt cho Mặc Yên.
Mặc Yên ngượng ngùng cười nói: "Không có việc gì, có phải đã dọa đến anh hay không? Vừa rồi em chỉ tập luyện một chút, nhỡ đâu có phóng viên hỏi cảm thụ của em khi nghe được tin Bạch Tuyết Liên chết, em liền có thể lập tức diễn xuất."
"Ừ." Động tác trên tay Thịnh Tử Tấn cũng không ngừng lại, mặt không biểu tình.
Mặc Yên nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Phó Thanh Trần còn nói cái gì? Sao Bạch Tuyết Liên lại đột nhiên chết như vậy?"
"Bác sĩ đã kiểm tra thi thể Bạch Tuyết Liên, không phát hiện được gì, phỏng đoán có thể là chết đột ngột."
"Chết đột ngột? Tùy tiện như vậy sao?" Mặc Yên nhíu nhíu mày.
"Còn có, giữa trưa cha mẹ Bạch Tuyết Liên đi đến bệnh viện thăm cô ta.
Chính là lúc ấy, bọn họ cùng người Phó Thanh Trần phái đi trông coi cùng nhau phát hiện Bạch Tuyết Liên đã chết.
Hơn nữa, bọn họ đã mang thi thể Bạch Tuyết Liên đi.
Phó Thanh Trần cũng không có lý do gì ngăn trở bọn họ, chỉ có thể thả bọn họ đi." Thịnh Tử Tấn giúp Mặc Yên gỡ những sợi tóc dính vào má, thanh âm nhu hòa nói.
Mặc Yên nắm lấy tay hắn, "Anh không cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc sao? Cha mẹ Bạch Tuyết Liên sao có thể trùng hợp đến thăm cô ta như vậy? Ai gửi tin tức đến cho cha mẹ cô ta? Theo em được biết, đã rất nhiều năm Bạch Tuyết Liên không có liên hệ với cha mẹ!" Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói, "Còn việc chết đột ngột này, Bạch Tuyết Liên đang tốt như vậy sao có thể chết đột ngột.
Cô ta cũng không thức đêm chơi game, lại không có vận động kịch liệt, cũng không có bệnh tim.
Nói chết đột ngột liền chết đột ngột, không có một chút triệu chứng nào cả."
Thịnh Tử Tấn nghe lời cô nói cũng nói ra nghi hoặc của chính mình, "Cha mẹ cô ta cũng chưa hỏi cái gì liền vội vã đem thi thể đi, điểm này cũng đáng để hoài nghi."
Thịnh Tử Tấn nắm lấy tay Mặc Yên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ của Mặc Yên, đây là động tác hắn thường làm.
Mặc Yên bị sờ có chút ngứa, đẩy đẩy tay hắn, "Anh nói..
Bạch Tuyết Liên có khả năng không chết hay không? Sau lưng có thể có người giúp cô ta hay không? Người này hẳn là hướng vào em mà tới."
Thịnh Tử Tấn nghe được lời này liền đứng ngồi không yên, lập tức gọi điện cho Phó Thanh Trần, bảo cậu ta điều tra lại một chút.
Hắn không thể để bất luận nguy hiểm tiềm tàng nào có cơ hội làm thương tổn Nhan Nhan.
Phó Thanh Trần rất nhanh liền gọi lại.
Người trông coi nhớ tới nam bác sĩ kiểm tra phòng kia, nhưng bệnh viện căn bản không có an bài bác sĩ đi kiểm tra phòng vào thời gian đó, cũng không có ai biết vị bác sĩ đó.
Bọn họ xem camera theo dõi, nhưng người kia rõ ràng rất quen thuộc lối đi ở bệnh viện, đảo mắt liền biến mất không tung tích.
Xét thấy Phó Thanh Trần ở trong nước cũng không có quen thuộc như vậy.
Hơn nữa, chuyện này liên quan đến an nguy của Diệu Nhan.
Cho nên Thịnh Tử Tấn tự mình phái người đi điều tra người đàn ông kia, cùng với cha mẹ Bạch Tuyết Liên.
Lúc này, trong một căn phòng cũ nát sớm bị vứt đi ở ngoại ô, Bạch Tuyết Liên an ổn mà nằm ở trên một chiếc giường tràn đầy tro bụi.
Mấy phần ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cửa sổ chiếu vào mặt cô ta.
Đột nhiên, mí mắt Bạch Tuyết Liên giật giật, cô ta chậm rãi mở to mắt, tựa hồ không chịu nổi ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt, cô ta nâng tay lên che khuất ánh mặt trời.
"Tỉnh rồi sao?"
Giọng nam đột ngột dọa Bạch Tuyết Liên nhảy dựng.
Không chờ cô ta phản ứng đây là tình huống gì, người đàn ông lại nói chuyện, "Nếu đã tỉnh thì liền làm việc đi! Đối với chúng ta, đây là chuyện tốt!"
Vài ngày sau, ở địa điểm quay chụp.
Mặc Yên ngồi trên ghế dựa ở phòng nghỉ.
Cô vừa mới kết thúc cuộc gọi với Thịnh Tử Tấn.
Kết quả điều tra không hề tiến triển, không có phát hiện hành tung của kẻ thần bí.
Cha mẹ Bạch gia cũng không có hành động gì kỳ quái.
Bất quá, điều Mặc Yên để ý nhất chính là, thời điểm Bạch Tuyết Liên tử vong đã qua mấy ngày rồi, thế nhưng trên mạng vẫn luôn gió êm sóng lặng, không có một chút tin tức, thật giống như không có ai biết chuyện này, càng không sinh ra bất luận ảnh hưởng nào không tốt đối với cô.
Tựa hồ hoài nghi của bọn họ đều là tự mình buồn lo vô cớ.
"Lông xù xù, ngươi có biết rốt cuộc chuyện là như