"Tử Tấn!"
Nhìn theo hướng của giọng nói, Mặc Yên thấy từ hành lang đối diện có ba người đi ra khỏi phòng, trong đó có một người là em họ của Thịnh Tử Tấn - Phó Thanh Trần.
Bên người hắn là một nam một nữ, khoảng hơn 40 tuổi.
Phó Thanh Trần còn kéo cánh tay người phụ nữ trung niên, thoạt nhìn rất là thân cận.
Người vừa rồi lên tiếng kêu Thịnh Tử Tấn cũng đúng là người phụ nữ này.
Thịnh Tử Tấn nghe được giọng nói, ngẩng đầu lên liền thấy ba người đi tới bên người hắn, thấy người phụ nữ trước mặt mang vẻ mặt từ ái mà nhìn mình, biểu tình của hắn hòa hoãn xuống, mở miệng: "Cô!"
Sau khi chào người phụ nữ, Thịnh Tử Tấn lại hướng về phía người đàn ông trung niên kia mà gật đầu.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia cười nói: "Vừa rồi bà ấy còn nhắc tới con, không ngờ vừa ra tới cửa liền gặp, thật đúng là duyên phận!" Giọng nói của người đàn ông có chút kỳ quái, có chút cảm giác giống như người nước ngoài nói tiếng Trung.
Thịnh Tử Tấn nghe được lời này cũng không có biểu tình gì.
Bất quá, xem bộ dáng của bọn họ giống như đã quen với Thịnh Tử Tấn như vậy, cũng không có biểu hiện gì không vui.
Mặc Yên thấy là người quen của Thịnh Tử Tấn, cũng không có tùy tiện tiến lên.
Ngược lại là Phó Thanh Trần liếc mắt một cái liền thấy cô, cao hứng cùng cô chào hỏi, "Chị dâu!"
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mặc Yên, Mặc Yên đành phải đi đến bên người Thịnh Tử Tấn..
Thịnh Tử Tấn giữ chặt tay Mặc Yên, "Cô, đây là vị hôn thê của con, Doãn Diệu Nhan."
Mặc Yên nghi hoặc mà nhìn về phía hắn: Sao lại trở thành vị hôn thê rồi, không phải là bạn gái sao?
Thịnh Tử Tấn gãi gãi lòng bàn tay của cô, Mặc Yên mới phục hồi tinh thần, tươi cười chào hỏi người phụ nữ trung niên: "Cháu chào cô ạ!"
Người phụ nữ trung niên cũng chính là mẹ của Phó Thanh Trần - Thịnh Thiên Lâm, mang theo ánh mắt vừa tò mò vừa vui sướng đánh giá Mặc Yên từ trên xuống dưới, "Tốt! Tốt! Rốt cuộc Tử Tấn cũng thông suốt! Cô coi như cũng có thể có mặt mũi mà xuống dưới gặp cha mẹ nó!" Nói lời vui vẻ, thế nhưng hốc mắt của bà lại ướt át, nước mắt giống như sắp rơi xuống.
"Mẹ!" Phó Thanh Trần mau chóng móc khăn tay đưa cho bà lau nước mắt.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cũng có chút buồn cười nói: "Đây là chuyện tốt mà! Xem em kìa, đừng dọa con bé!" Nói xong, còn hướng Mặc Yên cười cười tỏ ý xin lỗi.
Thịnh Thiên Lâm cũng ý thức được cảm xúc của chính mình có chút quá kích động.
Bà kéo một cái tay khác của Mặc Yên, ngượng ngùng mà nói: "Cô chỉ là quá kích động.
Đứa nhỏ ngoan, hôm nào con phải cùng Tử Tấn về nhà, nếm thử tay nghề của cô nha."
Mặc Yên vội vàng đồng ý.
Nhìn ba người đi xa, cuối cùng thân ảnh cũng biến mất ở chỗ ngoặt, Mặc Yên đột nhiên hỏi Thịnh Tử Tấn, "Người đàn ông vừa rồi là ba của Phó Thanh Trần sao?" Bởi vì từ đầu đến cuối, Thịnh Tử Tấn cũng không kêu lên một tiếng dượng, cho nên Mặc Yên mới có câu hỏi này.
"Là ba kế." Tựa hồ Thịnh Tử Tấn không muốn nhắc đến người này, sắc mặt lãnh đạm.
"Anh cảm thấy người này thế nào?" Không chờ Thịnh Tử Tấn trả lời, cô lại tiếp tục nói, "Ông ta nhìn giống như tươi cười rất thân thiết, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, nhìn có chút giả trân." Quan trọng nhất chính là lông xù xù vừa mới nói cho cô.
Nó cảm nhận được ác ý trên người đàn ông kia, tuy rằng chỉ là vài giây ngắn ngủn.
Sắc mặt Mặc Yên nghiêm túc mà nhìn Thịnh Tử Tấn, "Anh có cảm thấy thân ảnh cùng tư thế đi đường của hắn với kẻ thần bí từng vào phòng bệnh của Bạch Tuyết Liên trong video theo dõi rất giống nhau hay không."
Thần sắc Thịnh Tử Tấn khó lường.
Một hồi sau, hắn giơ tay sờ sờ đầu Mặc Yên, "Anh biết rồi, chúng ta trở về rồi nói."
Tiệc đóng máy kết thúc vào lúc khuya, mọi người đều uống không ít rượu, Mặc Yên bắt xe cho mọi người, rồi mới đỡ Thịnh Tử Tấn vào xe của Lương trợ lý.
Bãi đỗ xe trước quán đỗ đủ loại kiểu dáng xe, trong đó có một chiếc xe hơi màu đen, điệu thấp ở trong góc lại không thấy được.
Người trong xe thấy Mặc Yên xuất hiện, thong thả mở cửa sổ xe, lộ ra một cái camera, chụp ảnh Mặc Yên cùng Thịnh Tử Tấn.
Mặc Yên tựa hồ đã nhận ra cái gì, cô nhìn xung quanh một chút, nhưng mà cũng không có phát hiện được gì.
"Sao vậy?" Thịnh Tử Tấn thấy thế liền hỏi.
Mặc Yên lắc đầu, "Không có việc gì, có thể là do cảm giác của em sai rồi." Kỳ thật, cô vô cùng xác định cảm giác của chính mình sẽ không có lỗi.
Rốt cuộc cô cũng không phải là người thường, cũng đoán được khả năng có người ở sau lưng làm trò quỷ.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để bắt người đó.
Tới giờ phút này, chiến tranh của cô cùng Bạch Tuyết Liên đã không còn là náo loạn nhỏ như trước, mà là một khi động thủ liền phải một kích tất trúng, làm đối phương không thể phản kháng.
Huống hồ, Bạch Tuyết Liên tính là cái gì.
Mặc Yên chưa bao giờ để