Cửa xe được kéo ra "leng keng" một tiếng, một đám đàn ông cao lớn thô kệch xuống xe, thoạt nhìn giống như một đám xã hội đen.
Mặc Yên giả bộ sợ hãi, bước chân lui về phía sau, giọng nói run rẩy hỏi: "Anh..
Mấy anh là ai? Mấy anh muốn..
muốn làm gì?"
Một người đàn ông cười dữ tợn nói: "Có người muốn mời cô đến gặp một chút!" Nói xong liền vung tay lên, một đám người đi lên khống chế Mặc Yên, trong đó có một người lấy ra khăn tay có thuốc mê bưng kín miệng Mặc Yên.
Mặc Yên nín thở, giả bộ bị hôn mê, sau đó duỗi lỗ tai ra nghe lén.
"Người đàn bà Bạch Tuyết Liên kia còn nói cô ta biết một chút công phu, có cái rắm thì có! Làm chúng ta gọi nhiều huynh đệ đi theo, vất vả một chuyến như vậy!"
"Tao đã sớm nhìn không quen người đàn bà họ Bạch kia, la lên hét xuống, coi chúng ta như người hầu mà sai sử!"
"Còn không phải sao! Nếu không phải da thịt cô ta non mịn, hầu hạ huynh đệ chúng ta không tồi, thì ai muốn đi theo cái người phụ nữ này!" Người nói chuyện là một người đàn ông có giọng nói đáng khinh, ánh mắt nhìn Mặc Yên cũng mang vẻ háo sắc.
"Được rồi! Mau chóng làm chính sự! Xử lý di động cùng đồ vật trên người cô ta đi!" Hắc Long nhíu mày phân phó.
Mặc Yên: Xem ra chính là bọn họ! Bạch Tuyết Liên kiếm được mấy người này từ chỗ nào, cũng không phải một lòng với cô ta, chuyện này càng dễ làm!
Nghe thấy tiếng di động của mình bị đập xuống, còn có thêm âm thanh bị dẫm thêm mấy cái, Mặc Yên thầm nghĩ: Còn may, ngày hôm qua di động của cô bị rớt vào hồ nước, đã không thể dùng, nếu không cô đau lòng chết!
Rất nhanh, Minibus màu trắng liền biến mất ở trong núi rừng.
Vẫn luôn đi theo tín hiệu di động của Mặc Yên, cảnh sát phát hiện tín hiệu bị chặt đứt ở trên đường núi.
Nhận thấy được dị thường, họ vội vàng chạy tới nhưng chỉ phát hiện một chiếc xe hơi không có một bóng người, cùng với một cái di động nát bét ở trên mặt đất rách.
"Thịnh tổng, Doãn tiểu thư bị mang đi, hiện tại làm sao bây giờ?" Đội trưởng đội cảnh sát vô cùng nôn nóng trong lòng.
Vốn dĩ không nên để một người bình thường như Doãn tiểu thư làm mồi nhử.
Chỉ là, cũng không thể đổi thành cảnh sát, bởi vì Bạch Tuyết Liên có mục tiêu rõ ràng, cô ta muốn bắt Doãn Diệu Nhan.
Lúc trước, Doãn tiểu thư cự tuyệt máy định vị mà bọn họ cung cấp, cho dù toàn bộ đội cảnh sát bọn họ mãnh liệt phản đối.
Bất quá, thái độ của Doãn tiểu thư quá kiên quyết.
Huống hồ..
Doãn tiểu thư vì để chứng minh chính mình có năng lực tự bảo vệ, ngày đó một mình cô còn đấu với toàn bộ cảnh đội của bọn họ.
Cho nên, khụ khụ, ai có nguy hiểm còn chưa biết đâu!
"Chờ." Trong giây lát, Thịnh Tử Tấn nhớ tới chuyện mà buổi sáng hôm nay Mặc Yên nói trước khi đi.
Ở cửa nhà, Mặc Yên đổi giày xong, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến không rời của Thịnh Tử Tấn, cô đành phải đi qua ôm lấy hắn, "Ngoan nha! Em bảo đảm sẽ trở về an toàn, được không?"
Thịnh Tử Tấn ủy khuất nói: "Bạch Tuyết Liên đúng là khắc tinh của anh.
Nếu em có thể chuyển tâm tư trên người cô ta sang anh thì tốt rồi."
Mặc Yên: Không có biện pháp, đây là nhiệm vụ mà!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: "Em thề với trời, đây là một lần cuối cùng, về sau toàn bộ lực chú ý của em đều đặt trên người anh.
Ngoài anh ra, trong mắt của em sẽ không nhìn thấy bất luận kẻ nào."
Thịnh Tử Tấn cao hứng, "Đây là em nói đó! Anh sẽ nhớ kỹ!"
"Ừm", Mặc Yên ngẩng đầu hôn hắn một cái, pi ~ "Đúng rồi, em rất thích cái vòng cổ mà anh đưa! Em còn mang theo đây này!"
Hồi ức dừng ở đây.
Trên thực tế, cái vòng cổ kia là một thiết bị thông tin.
Thịnh Tử Tấn biết việc Mặc Yên cự tuyệt máy định vị của cảnh sát, nhất định là có đạo lý của cô.
Đại khái là cô muốn tự mình giải quyết ân oán của cô và Bạch Tuyết Liên, giải quyết xong rồi thì cô sẽ tự động gọi cho hắn.
Cho nên, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là tốt rồi.
Đội trưởng không biết Thịnh tổng đang đánh nước cờ nào.
Chờ cái gì? Chờ bao lâu? Hắn chỉ biết bảo đội viên tra theo máy theo dõi ở bên đường, nhìn xem có thể phát hiện dấu vết để lại hay không.
Mặc Yên lảo đảo lắc lư ở trong cốp xe, ăn không ngồi rồi.
Ban đầu, người trên xe còn sôi nổi nói chuyện, sau lại bị một người quát lớn liền dừng miệng, rốt cuộc cũng không còn ai lên tiếng, Mặc Yên cũng không nghe được tin tức quan trọng gì.
Cô bị "hôn mê" cũng được một đoạn thời gian.
Trong lúc này, bọn họ cẩn thận thay đổi xe.
Sợ Mặc Yên tỉnh lại, họ lại dùng khăn lông dính thuốc mê chụp vào mặt cô một lần nữa.
Phải biết rằng, giả bộ bất tỉnh là một chuyện khiến người ta vừa mệt mỏi vừa nhàm chán.
Mặc Yên nhàn đến mức trên đầu đã mọc lên một đám cỏ rồi!
"Lông xù xù, ngươi nhìn giúp ta xem, sao lâu rồi mà còn chưa tới?"
"Nha, bọn họ vẫn luôn đi đường vòng, đi cũng được nửa vòng thành phố rồi.
Hiện tại lại đi về hướng cũ, cái tiệm đồ nướng